Tài liệu Tô Li mua trên mạng được giao tới rất nhanh, cô vừa ký nhận xong đã thấy Lục Khiên thay quần áo chuẩn bị ra ngoài: “Anh đi đâu vậy?”
Nói thật, đầu óc kì lạ của chồng cô bây giờ khiến cô rất không yên lòng.
Lục Khiên cong môi cười, đẹp trai đến mức làm người khác mê mệt: “Anh đến phòng thu âm của chú nhỏ thử âm, em muốn đi cùng sao?”
Không cần mời thì Tô Li cũng muốn đi theo, nhưng cô không định can thiệp vào chuyện gì để xem chồng mình có thể sinh hoạt và công tác bình thường được không.
Hai vợ chồng lái xe đến công ty hoạt hình, chú nhỏ Lúc tự mình đón tiếp, thấy Tô Li theo sau Lục Khiên một tấc cũng không rời thì có hơi chột dạ, tìm cơ hội thích hợp vỗ ngực đảm bảo với cô.
“Cháu cứ yên tâm, A Li, chú chắc chắn sẽ trông chừng chồng cháu thật tốt, tuyệt đối không dẫn nó đi chỗ lung tung vớ vẩn!”
Tô Li hơi mỉm cười, nhấn giọng cảm ơn chú nhỏ Lục: “Cảm ơn chú, cháu tin tưởng chú, nhưng…”
Chú nhỏ Lục căng thẳng nghe Tô Li nói tiếp: “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng mong chú để ý A Khiên nhiều một chút, tốt nhất là cứ làm theo lời anh ấy, đừng xung đột trực diện!”
Rốt cuộc thì một chưởng của anh đập xuống nhiều khả năng sẽ gây chết người,
Trùng hợp, Lục Khiên quay đầu liếc mắt nhìn chú nhỏ Lục, ánh mắt sắc bén mang ý cảnh cáo.
Không biết tại sao, có lẽ vì giọng điệu của Tô Li quá nghiêm túc, có lẽ vì biểu cảm hung ác của Lục Khiên, sau lưng chú nhỏ Lục bỗng đổ mồ hôi lạnh, đúng lúc gió điều hòa thổi qua làm cả người run bần bật.
Lục Khiên ấn Tô Li ra sau lưng mình, quang minh chính đại tố cáo: “A Li, em đừng quá thân cận với chú nhỏ, anh sợ chú dạy hư em.”
Tô Li ngoan ngoãn cười: “Được.”
Chú nhỏ Lục: “…”
#Bàn về tầm quan trọng của hình tượng#
Chú nhỏ Lục cố gắng xây dựng hình tượng uy nghiêm, nhắc nhở một cách đầy ám chỉ: “A Khiên, nếu cháu l*иg tiếng gấu Đế Vương” thì chú chính là cấp trên của cháu!”
Lục Khiên nắm bắt trọng điểm, lập tức sửa miệng: “A Li, em đừng quá thân cận với cấp trên, anh sợ ông ấy dạy hư em.”
Tô Li nhịn cười phối hợp: “Được.”
Chú nhỏ Lục: “…”
Bỏ đi bỏ đi, đứa trẻ ngoan trong mắt người lớn này anh chọc không nổi.
Boss lớn tự mình xuống dưới đón tiếp một anh đẹp trai tới thử âm, suốt quãng đường Lục Khiên đều bị nhân viên công ty hoạt hình chú ý.
Cho đến khi cửa phòng thu âm đóng lại, các tinh anh trong giới manga anime lập tức tụ lại, mắt nhìn nhau run bần bật:
“Mẹ ơi, chả nhẽ anh đẹp trai kia có liên quan với sếp?”
“Ma trảo của ông chủ duỗi đến đồng tính rồi à?”
“Chúng ta liệu có nguy hiểm hay không, đáng sợ quá đi~”
“Bằng nhan sắc kia của cậu á, nghĩ nhiều rồi!”
Nhóm wechat của nhân viên trong công ty nhanh chóng vang lên cảnh báo cấp 1.
Chú nhỏ Lục hôm nay đã biến thành hoa hoa công tử, kim chủ phong lưu trong mắt nhân viên công ty mình.
Tuy bên ngoài phòng thu âm biểu cảm của Lục Khiên rất hung dữ, khi nhìn Tô Li lại rất dịu dàng vui vẻ, nhưng khi bước vào phòng, anh lại trở nên vô cùng nghiêm túc, còn có chút trầm lặng.
Từ nhỏ gấu Đế Vương đã lăn lộn trong thế giới đen tối, khó khăn lắm mới được cùng sư phụ trải qua những ngày tháng tốt đẹp thì sư phụ lại bị đánh trọng thương, vậy nên gấu Đế Vương lập tức hắc hóa.
Nhân vật này rất khó không chế, nhưng dù sao Lục Khiên cũng là gấu trúc ảnh đế, rất nhanh đã tiến vào trạng thái của nhân vật, vô tình thể hiện ra khí chất tà ác.
Chú nhỏ Lục không ngờ được Lục Khiên còn có thiên phú trong lĩnh vực này, thật sự không phải tới để chơi đùa, chú nhỏ vô thức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nhìn Lục Khiên bắt đầu l*иg tiếng.
Tô Li rất ít khi nhìn thấy chồng mình làm việc, công việc kiểm nghiệm thức ăn trước kia cũng không có gì để thưởng thức, đồ ăn ngon thì anh sẽ có vẻ say mê, không ngon thì khuôn mặt đẹp trai sẽ cau lại, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Hiện tại lại khác, Tô Li thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm của Lục Khiên giống như đang lan tỏa khắp căn phòng, khiến người khác không dám lại gần anh dù chỉ một bước.
Sao lại đẹp trai như vậy!
Tim cô nảy lên bình bịch.
Lục Khiên mở miệng đọc lời kịch, nhân viên công tác đều ngây người không tin nổi.
Chú nhỏ Lục cau mày chọn ra một đoạn khác trong kịch bản cho Lục Khiên thử, đó là đoạn lúc gấu Đế Vương được các bạn nhỏ cảm hóa, trở về với bản tính, trở nên ngốc ngốc đáng yêu.
Lục Khiên vừa liếc mắt nhìn kịch bản một cái đã thay đổi biểu cảm, giống như trải qua một đêm xuân phong, toàn thế giới đều trở nên ấm áp.
Lúc này anh có vẻ ngây ngốc, cho người ta cảm giác “Con gấu trúc tinh này thật ngoan, thật muốn duỗi tay vuốt ve nó.”
Nhân viên vốn đang cách xa ba thước đều vô thức tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và yêu thích.
Thử âm kết thúc, chú nhỏ Lục lập tức quyết định để Lục Khiên l*иg tiếng cho gấu Đế Vương, thậm chí trả lương ở mức cao nhất trong dự toán.
Lục Khiên vui vẻ trở về nhà cùng Tô Li, anh thấy bản thân vô cùng tài giỏi, hoàn toàn có thể nuôi sống vợ, còn nuôi đến mức trắng trẻo mập mạp.
Sau khi ăn tối, hai người ngồi trên thảm ở phòng khách, Lục Khiên nghiêm túc đọc kịch bản, dù gì hoạt hình và truyện tranh cũng có khác biệt, anh cần làm quen với kịch bản trước.
Mà Tô Li đang tự mình làm ổ chó, ổ mèo và tổ chim, cô chuẩn bị trước đồ ăn cho vật nuôi sơ sinh và một số nhu yếu phẩm khác, xếp gọn trong một cái rương, đợi bọn chúng đến thì xách theo, tránh bị luống cuống tay chân.
Tâm trạng của Tô Li hiện giờ có hơi kì diệu, giống như người bố đang nôn nóng chờ đợi trước cửa phòng sinh, vừa hung phấn vừa thấp thỏm.
Đêm đó cô ngủ không yên, thường đột nhiên tỉnh dậy xem trời đã sáng hay chưa.
Lục Khiên bị cô đánh thức nhiều lần bèn với tay kéo cô vào trong ngực, nhắm mắt cũng có thể tìm trúng vị trí môi của Tô Li mà hôn một cái.
“Nếu em không ngủ được thì chúng ta vận động giao lưu sâu, hữu hảo, rút ngắn khoảng cách.”
………
Tô Li mệt mỏi nằm sấp xuống chìm vào giấc ngủ, cô ngủ thẳng đến khi trời sáng, sau đó bị Lục Khiên hôn tỉnh.
Cô khụ một tiếng, thấy giọng có hơi khô bèn uống vài ngụm nước ấm mà Lục Khiên đưa qua rôi mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lục Khiên nghe giọng nói hơi khàn khàn của vợ, đột nhiên cười, nói: “Một cô vợ xinh đẹp có thể khiến đàn ông luyện được bụng sáu múi.”
Anh kéo áo ngủ chỉ chỉ bụng mình cho Tô Li nhìn rồi nói tiếp: “Mà một người đàn ông cường tráng có thể làm vợ luyện được giọng nói hay.”
Anh chỉ chỉ họng Tô Li, mặt đầy kiêu ngạo.
Tô Li: “…”
Sáng sớm tinh mơ đã đen tối như vậy có ổn không hả?
Cô ngáp một cái, đập một phát vào cơ bụng của chồng, cứng cứng, đau chết được.
Tô Li sắp rơi nước mắt, hỏi lại lần nữa: “Mấy giờ rồi?”
Lục Khiên cầm tay vợ xoa xoa, trả lời: “Mới 9 giờ, đừng gấp, tới kịp mà.”
Tô Li rời giường, để ba cái ổ dưới nắng để khử trùng tiêu độc rồi mới đi rửa mặt.
“Hôm nay anh không đến phòng thu âm à?”
Lục Khiên vừa múc cháo cho vợ vừa trả lời: “Hôm nay là ngày đầu tiên em dạy học, sao có thể không ở cùng em được, nhỡ đâu ba con thú kia quá ầm ĩ thì anh cũng có thể giúp em trị bọn chúng.”
Tô Li nhớ chồng đã từng nói câu ‘Những người mang kính râm đều không dễ trêu chọc’, cô vội vàng nhắc nhở Lục Khiên: “Anh kiềm chế một chút, đừng dọa học sinh của em.”
Lục Khiên đáp một tiếng, không đồng ý cũng không phản đối.
Hai người ăn sáng xong thì vội vàng tiến vào Cửa hàng số ① chờ nhóm động vật đầu tiên đến.
Phòng nuôi trẻ rất ấm áp, rất thích hợp với mấy con thú con, hơn nữa còn có đầy đủ mọi phương tiện.
Tô Li đặt ba cái ổ xuống khu nghỉ ngơi, chuẩn bị thức ăn, đặt trong nước ấm để giữ ấm, chuẩn bị xong không lâu thì âm thanh nhắc nhở của trí tuệ nhân tạo vang lên.
[Ba học sinh: chó Corgi, mèo Ragdoll và sáo đen sắp đến Trái Đất, mời cửa hàng trưởng chuẩn bị tiếp nhận.]
Tô Li không chớp mắt nhìn chằm chằm cái ao nhỏ tên “Ao Ra Đời” trong góc bên trái phòng nuôi trẻ, trong ao không có nước mà có thứ gì đó mềm mại mờ mịt như mây, hơi tỏa ra ánh sáng trắng mờ nhạt.
[Ba, hai, một, học sinh đã đến Trái Đất, mời cửa hàng trưởng ký tên tiếp nhận.]
Rõ ràng Tô Li không chớp mắt lại vẫn không nhìn rõ tại sao trong ao lại xuất hiện bốn quả trứng.
Từ từ, sao lại là bốn quả?
Tô Li im lặng nhìn ba quả trứng màu vàng kim và một viên màu trắng thuần trong ao, chân tay luống cuống hỏi: “Tại sao lại có bốn quả, lẽ nào có bốn con thú nhỏ?”
[Bên trong quả trứng màu trắng là dịch chữa trị gen mà cửa hàng trưởng được trả trước.]
“Thì ra là thế.”
Tô Li kích động nên tay run run, dựa theo phương pháp mà cô đã nghiêm túc nghiên cứu ở sổ tay hướng dẫn, trước tiên ấn ngón tay cái vào Khu ký tên số 1 cạnh ao, xác nhận đã tiếp nhận đủ học sinh.
Sau đó cô vớt ba quả trứng màu vàng kim lên kiểm tra tình trạng khỏe mạnh của chúng rồi lần lượt đặt vào từng cái ổ.
Đỉnh quả trứng thứ nhất có một dấu chân chim nho nhỏ, Tô Li đoán đây chắc chắn là trứng sáo đen bèn nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc tổ chim nhỏ bé xinh xắn, sau đó chuyển đến hộp giữ nhiệt.
Sáo đen là động vật đẻ trứng, cần được ấp ở nhiệt độ thích hợp, đợi nó phá vỏ chui ra.
Trên quả trứng thứ hai cũng có dấu chân, có bảy khối thịt lót màu hồng nhạt, hình giọt nước hơi tròn, sau khối thịt lót to kia còn có ba khối nhô lên.
Đây chắc chắn là dấu chân mèo siêu cấp đáng yêu, vậy nên Tô Li phán đoán ra đây là trứng mèo Ragdoll.
Mèo là động vật sinh con, không có năng lực phá vỏ trứng nên cần cô trợ giúp.
Tô Li đặt trứng lên cái nệm bông đã được sưởi nắng đến ấm áp, lấy chiếc bút phá vỏ đã chuẩn bị sẵn, vẽ một vòng kín ở chính giữa quả trứng.
Sau đó cô dùng đầu còn lại của bút gõ gõ theo vòng kín vừa vẽ, sau khi cô gõ xong, vỏ trứng phát ra một tiếng “bụp” rất nhỏ.
Nứt ra.
Tô Li cẩn thận nhặt vỏ trứng ra, mèo con đang ngủ say bên trong lộ ra ngoài.
Đây là một con mèo lông xù nhỏ nhắm nghiền hai mắt, hai móng vuốt nho nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trước ngực, bụng nhỏ phập phồng theo nhịp hô hấp.
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Li đã bị sự đáng yêu của nhóc con này làm cho hốc mắt chua xót.
“Em thật sự rất thích công việc này!”
Tô Li đột nhiên ngẩng đầu nói với Lục Khiên.