Evian vẫn chưa tỉnh lại, thân thể quá nặng.
Chiếc chăn nhồi bằng nhung rất nhẹ và xốp, nhưng lại vô cùng ấm áp, Evian ngủ dưới đó, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
Lại sốt rồi.
Norman ngồi ở mép giường, bàn tay dày dày rộng vuốt khuôn mặt nhỏ lộ ra của nàng. Lúc này nàng cực kỳ ngoan, làm hắn vỗ về, an tĩnh lại dịu ngoan.
Đúng vậy, nửa đêm bị hắn đè ép yêu thích, nàng sợ hãi, sinh bệnh là chuyện đương nhiên, huống chi sức khỏe của nàng cũng chưa từng coi là tốt.
Loại thuốc làm từ vỏ cây dày đắng được cho vào một cái chén nhỏ bằng bạc, được những người hầu mang lên.
Norman ôm tiểu nữ hài vào trong lòng ngực, sức lực há miệng uống thuốc đều không có, đem chén thuốc đưa tới bên miệng, hơi hơi quay đầu từ chối.
Norman thở dài, uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén bạc, cúi đầu hôn, đẩy môi răng của nàng, đem nước thuốc đút cho nàng.
Nước thuốc thật sự đặc, cho nên không nhiều lắm, rất nhanh liền uống xong rồi, đây là nụ hôn không chút du͙© vọиɠ, rất nhanh sẽ kết thúc.
Evian vẫn có chút bị sặc, ho nhẹ một tiếng đau đớn, Norman vuốt lưng nàng an ủi một lúc lâu, tiểu nữ hài nhỏ bé mới dần dần bình tĩnh lại, Norman lại đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn lên.
Tấm màn vàng óng buông xuống một nửa, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn chỗ phình nhỏ ở giữa giường.
Từ lần đầu tiên mặt trời mọc nghiêng về phía tây, bóng dáng cao lớn trầm lặng của người đàn ông không hề thay đổi, giống như đã mấy nghìn năm trôi qua, thời gian của hắn dường như trở nên vô nghĩa cho đến tận bây giờ.
Đột nhiên.
“Tiểu ~ y ~ vi ~ an…” Đây là thanh âm Louis khoa trương kéo lớn lên.
Thời điểm Louis chưa ra tiếng, Norman liền nghe thấy được tiếng bước chân của hắn, nhưng Norman không nghĩ tới chính là, Louis sẽ kêu lớn tiếng đến như vậy, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trên giường đang cử động.
“Nhỏ giọng chút…”
Hắn nhẹ giọng nói.
Thính giác huyết tộc nhạy bén, Louis còn ở cầu thang, đã nghe thấy huynh trưởng nói như vậy, tuy rằng kỳ quái, vẫn là thu lại.
Thời điểm đi đến phòng, hắn mới bừng tỉnh.
“Hóa ra tiểu bảo bối đang ngủ … Kỳ quái… Sao lại ngủ sớm như vậy …”
“Nàng bị bệnh.” Norman nhàn nhạt giải thích nói, giờ phút này tâm tình hắn cũng không tốt lắm.
“Thật là đáng thương.”
Louis ở mép giường ngồi xuống, sờ sờ mái tóc đen lộ ra bên ngoài của nàng.
“Ta còn muốn dạy tiểu Evian chơi cầu.” Louis nói.
Norman đã sớm chú ý tới Louis cũng đang cầm một quả bóng hình bầu dục với các đầu hơi nhọn, và mặt ngoài được khâu lại với nhau từ nhiều mảnh da.
“Đừng dạy nàng những thứ lung tung.”
Norman nhíu mày.
“Norman, ngươi thật là không thú vị, ta thật sự rất lo lắng ngươi sẽ dạy dỗ tiểu bảo bối thành người cổ hủ giống như ngươi… Như vậy sẽ quá nhàm chán…”
Louis tưởng tượng về đến nhà sẽ có hai nhân vật ít nói cười, liền không khỏi rùng mình.
“A...”
Người trên giường động đậy, rêи ɾỉ vài tiếng
Các nam nhân đều tạm thời đình chỉ đối thoại.
“Không sao chứ, tiểu bảo bối Evian…”
Evian từ trong chăn cọ cọ, khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy Louis vẻ mặt lo lắng đi tới, nhẹ giọng gọi:
“Louis ca ca…”
Nói xong lời Evian lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một thân ảnh cao lớn vẫn luôn trầm mặc.
“Đại nhân…” Nàng sợ tới mức muốn lui về phía sau, cảm thấy như vậy không lễ phép, liền muốn chống người lên.
Nhưng nàng không sức lực, nam nhân bất động thanh sắc từ ghế trên đứng dậy lại ngồi xuống, đem nàng bế lên nửa người dựa vào ngực hắn. Nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được vật nhỏ mềm mại trong lòng mình nhất thời cứng đờ.
“Ha ha ha ha, không thể nào, Evian tiểu bảo bối, ngươi kêu hắn cái gì… Đại nhân?”
“Ha ha ha ha…” Louis cười nói không được, xem ra quan hệ tiểu bảo bốicùng Norman thật là không tốt, việc này phỏng chừng có thể làm hắn hạnh phúc vài trăm năm.
Nhưng mà huynh trưởng hắn cũng có chút đáng thương.
Cùng lúc đó, Louis rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt, thậm chí là... sát khí.
Hắn rùng mình, khát khao được sống thúc đẩy hắn mở miệng.
“Tiểu bảo bối, ngươi hẳn là kêu hắn ‘ ca ca ’, xưng hô sai rồi…”
"Nhưng mà. . . Như vậy quá thất lễ.” Nàng nói, thanh âm nhỏ đến không dám ngẩng đầu lên. Nàng chỉ là một thường dân được nhận nuôi, nhưng hắn là một quý tộc cấp cao, thậm chí là Công tước của Đế quốc.
Vật nhỏ này thật đáng thương, Louis nghĩ. Nhất định là Norman ngày thường đối nàng quá hung, hắn cũng đã hơn một năm không trở về, tiểu bảo bối thế nhưng đáng thương đến như vậy, không biết bị huynh trưởng khi dễ thành cái dạng gì.
“Như thế nào, muội không phải cũng kêu ta là ca ca sao, cũng nên kêu Norman như vậy là… Nhưng mà Norman hiện tại là người lớn tuổi trong nhà nhất, muội có thể kêu hắn là ca ca…”
Louis nói.
“Có thể chứ?” Evian bởi vì mới vừa dậy, đôi mắt vẫn có nước, như là chứa nước mắt.
“Có thể.” Lần này là Norman mở miệng, thanh âm nam tính trầm thấp.
Nàng ngẩng đầu xem hắn.
Người đàn ông cao lớn, ngực rộng, nàng đang dựa vào trong, còn người đàn ông đang nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, khuôn mặt điềm tĩnh ôn hòa... hay dịu dàng?
Nàng không xác định có được hay không.
“Ca ca?”
“Ừ.” Hắn đáp lại.
Hắn vuốt tóc nàng, vuốt từ đầu đến cuối.