Bốn tuổi.
“Đây là có chuyện gì?”
Alvin nghi hoặc.
Rất nhiều hơi thở của con người thực sự xuất hiện trong lâu đài Oster, tất cả trộn lẫn với nhau.
Hắn chỉ là ba năm không có trở về mà thôi, cho dù ba mươi năm mới trở về, cũng không có xuất hiện sự việc kỳ quái này.
“Là Natalia làm ra.” Louis nhún vai, “Nàng nói tiểu Evian nên lớn lên trong cùng một gia tộc, đối với nàng có lợi… Kết quả lần trước gia tộc Tạp Ôn đến , có người còn trêu chọc nói chúng ta sợ không phải bị nhân loại công chiếm…”
Alvin cười cười.
“Ngươi trở về làm cái gì?” Louis hỏi hắn.
“Ta có người bạn là một vị bác sĩ mang về một ít thuốc, hy vọng có thể giúp ít cho Evian…”
Alvin đưa cho hắn một cái hộp, Louis tiếp nhận, mở ra, nhìn vật thể khô khốc bên trong, nhướng mày: “Có lầm hay không? Vỏ cây…”
Vỏ cây có thể có ích lợi gì?
“Còn có, ‘ bác sĩ ’ là thứ gì?” Louis khó hiểu.
“Một nghề giải quyết bệnh tật của con người.”
Alvin đáp. Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt xám luôn u sầu hiện lên sự dịu dàng.
“Alvin ca ca…” Tiểu Evian chạy lon ton lại đây, nhào tới ôm lấy chân hắn, ngửa đầu xem hắn.
Khuôn mặt nhỏ bởi vì chạy mà hơi đỏ, thân thể nàng không tốt, cho nên thở có chút lợi hại.
“Ca mang theo lễ vật cho muội…” Hắn nói.
Một con búp bê thô sơ, nhồi bằng rơm, bên ngoài quấn vải lanh, vẽ mũi cùng đôi mắt.
“Oa!”
Tiểu Evian ôm búp bê xấu xì này, cười rất vui vẻ
——————
Sáu tuổi.
Căn phòng tối tăm mà đẹp đẽ quý giá.
Không có giường, chỉ có một tấm da gấu tuyết khổng lồ ở giữa phòng.
Trong không gian này vang lên vừa thống khoái vừa đau đớn giao hợp thanh âm, thanh âm cao thấp của người phụ nữ, thỉnh thoảng xen lẫn trầm thấp khàn khàn tiếng thở dốc của người đàn ông
Đột nhiên, cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra, một bóng người nhỏ bé chạy vào.
“A…”
Là tiếng kêu sợ hãi của một người phụ nữ, một cái dị vật chui vào trong chăn, tay nhỏ lạnh lẽo sờ soạng trên người nàng.
“Đi ra ngoài.” Nam nhân phát ra tiếng.
“Đại nhân…”
Cánh tay của nàng leo lên eo lưng người đàn ông, vừa định than thở cầu xin.
“Đi ra ngoài!” Hắn lạnh giọng nói.
Hai thiếu nữ nhân loại chỉ có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trong chăn chạy ra, eo yếu chân yếu, ôm nhau.
“Làm sao vậy?” Norman thở dài.
Chất lượng cuộc sống luôn bị ảnh hưởng sau khi có hài tử, đặc biệt là cuộc sống về đêm.
“Ta ngủ không được…” Tiểu Evian nói.
Trong tay nàng vẫn đang cầm một con búp bê bằng vải thô sơ, cọ xát vào người Norman.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Hắn lại thở dài, hỏi, thuận tay phủ thêm một kiện áo.
“Muốn cánh lớn!”
Tiểu Evian ngọt ngào nở nụ cười, lúc này lại giống như tiểu ác ma
Một tiểu ác ma được sủng đến vô pháp vô thiên.
Đôi cánh màu đen trải ra trên chăn gấu màu trắng, tiểu Evian bò tới, tìm chỗ thoải mái nhất nằm dưới gốc đôi cánh, cọ cọ bộ lông màu đen trên người, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
“Còn muốn nghe chuyện xưa!” Nàng tự tin yêu cầu.
“Muốn nghe cái gì?”
"Kho báu của Rod Cania! Ta muốn nghe câu chuyện về kho báu..."
Rod Cania có nghĩa là kho báu của con rồng
Nuôi hài tử thật là phiền toái, Norman nghĩ như vậy, sau đó bắt đầu kể chuyện xưa.
"Khi khai thiên lập địa, có một sinh vật cường đại tên là "Rồng", chúng nó ..."
Thanh âm của hắn không thích hợp kể chuyện trước khi đi ngủ, ngữ khí trầm thấp ôn hòa, giống như đang phân tích tình hình chiến tranh..
Nhưng tiểu Evian lại rất an tĩnh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhìn tiểu Evian đang ngủ say trong hốc cánh, du͙© vọиɠ không thể kiềm chế trong lòng hắn dần dần bình tĩnh lại.
Bởi vì ngủ say, búp bê trong tay cô bé rơi xuống một bên, đôi cánh đen khẽ nâng lên quét búp bê sang một bên.
——————
Tám tuổi
Hắn xử tử tất cả thành viên trong gia tộc Lan Bá Đặc.
Nàng đã quên hắn.