Yết hầu Thẩm Nịnh Nhược làm động tác nuốt xuống, cô không nghĩ tới đưa Khâu Dạng tới xem nơi cô tỉ mỉ bố trí, cũng phải chịu "Trừng phạt" của nàng, nhưng lại không thể không nói chính là cô rất mong đợi.
Nhưng bởi vì Khâu Dạng "hiểu lầm", làm Thẩm Nịnh Nhược rơi vào trạng thái tỉnh táo hơn, và cô nhận ra một điều không thể trì hoãn được nữa——
Cô muốn mau chóng nói ra thân phận Thẩm Nịnh Nhược cô chính là bạn gái cũ của Quách Minh An.
Hiện tại kỳ thật chính là một cơ hội rất tốt.
"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược trong nháy mắt liền trở nên đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Khâu Dạng sửng sốt: "Hửm?"
"Chị có chuyện này muốn thẳng thắn với em." Thẩm Nịnh Nhược lông mi thấp thấp, hiện tại cô có chút khẩn trương, cô vừa nói vừa kéo tay Khâu Dạng, đi đến sô pha ngồi xuống.
Khâu Dạng cũng tập trung sự chú ý của mình: "Ừm, chị nói đi."
Đèn trong phòng khách được bật lên, ánh đèn rất sáng, mọi thứ trong nhà đều in trên khung cửa sổ đóng kín.
Thẩm Nịnh Nhược liếʍ môi, từ trước đến nay khuôn mặt tự tin bây giờ hiếm khi xuất hiện nửa phần hoảng loạn, đầu tiên là thăm dò hỏi Khâu Dạng: "Em......"
"Em có bao giờ tò mò về mối quan hệ trước đây của chị không?"
Khâu Dạng bị hỏi đến ngơ ngẩn, nàng đối mắt với Thẩm Nịnh Nhược, trôi qua vài giây, nàng mới nhẹ nhàng gật gật đầu: "Có."
Đây là điều mà trước đây nàng không muốn nghĩ tới.
Các phương diện của Thẩm Nịnh Nhược đều rất ưu tú, phàm nếu cô nguyện ý, trở thành người có tốc độ thay đổi đối tượng nhanh nhất thế giới cũng hoàn toàn không thành vấn đề, ngay cả chính Khâu Dạng, lúc ban đầu gặp được cô, cũng không thể không thừa nhận diện mạo và khí chất của cô được thêm rất nhiều dấu cộng.
Huống chi khi tiếp xúc qua, Thẩm Nịnh Nhược càng có một nội tâm mê người hơn.
Khâu Dạng sẽ thích, người khác cũng sẽ thích, không phải sao?
Hơn nữa bản thân mới quen với Thẩm Nịnh Nhược có hơn một tháng, vậy người quen biết càng lâu thì sao?
Khâu Dạng không muốn nghĩ đến, nàng cảm thấy sẽ tăng thêm rất nhiều phiền não, nhưng trong vài ngày nay chiến tranh lạnh với Thẩm Nịnh Nhược, nàng đã nhiều lần nghĩ về quá khứ mà nàng không biết của Thẩm Nịnh Nhược.
Nếu Thẩm Nịnh Nhược có người yêu cũ khắc cốt ghi tâm thì sao?
Nếu Thẩm Nịnh Nhược có bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên thì sao?
Nếu Thẩm Nịnh Nhược có mối tình đầu tiếc nuối cả đời thì sao?
Người một khi bị cảm xúc khống chế trở thành con rối, như vậy thì trong đầu sẽ nảy sinh đủ loại giả thiết, đoạn thời gian Thẩm Nịnh Nhược không có tới dỗ Khâu Dạng kia, Khâu Dạng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nàng luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên trong mối quan hệ vừa rồi nàng mới nghĩ, có phải thích đối phương nhiều thêm một chút như vậy đối phương cũng sẽ càng thêm thích nàng một chút hay không?
Nhưng kết quả mà Đào Tư Nhàn mang lại đã giáng một đòn mạnh vào mặt nàng.
Không phải như thế.
Mà bây giờ sau câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược, Khâu Dạng nhớ rằng một lý do khác khiến nàng chủ động liên lạc với Thẩm Nịnh Nhược đó chính là muốn thử.
Nếu Thẩm Nịnh Nhược nói dối nàng lừa gạt nàng, như vậy thì nàng có vị trí như thế nào trong trái tim Thẩm Nịnh Nhược chứ?
Cũng may Thẩm Nịnh Nhược đã thông qua khảo nghiệm và ngay lập tức xuất hiện trước mặt Khâu Dạng, nếu không Khâu Dạng tin rằng nàng sẽ không bao giờ gặp mặt Thẩm Nịnh Nhược nữa.
Nếu Thẩm Nịnh Nhược không để nàng ở trong lòng, như vậy nên thừa dịp còn chưa có hoàn toàn lún sâu vào thì nên kết thúc trước.
Khâu Dạng lớn như vậy, một trong những nguyên tắc nàng buộc phải học là "Dứt khoát".
Nàng cắt đứt liên lạc với gia đình cậu rất dứt khoát, khi nàng chia tay đem đồ của Đào Tư Nhàn thu thập cũng rất dứt khoát, đối với Đào Tư Nhàn hoàn toàn thất vọng nàng cũng xóa rất kiên quyết, cắt đứt điện thoại của Khâu Vấn Vân cũng dứt khoát như vậy.
Ở chỗ Thẩm Nịnh Nhược dứt khoát, nàng cũng không phải không thể làm được.
"Chị......" Thẩm Nịnh Nhược miệng trương trương, giọng nói cô lôi Khâu Dạng trở lại những suy nghĩ tự do, "Hồi học cao trung, có quen một người bạn trai, nhưng hắn nɠɵạı ŧìиɧ, lý do là chị không cho hôn không cho chạm vào."
Khâu Dạng nghe vậy chân mày cau lại, nàng không nói gì, lại nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nói: "Đúng lúc khi đó nhà chị xảy ra chuyện, chị đối với hắn một chút lưu niệm đều không có, nhưng lúc ấy chị đối với hắn vẫn là thích."
Tình yêu của thiếu niên trong sáng và chân thành hơn rất nhiều, thậm chí cái "thích" mà một số người gặp phải lúc đó là cả đời chứ không phải một thời gian ngắn.
"Sau này chị liền một lòng bận rộn đọc sách và kiếm tiền."
"Sau khi mẹ chị tự sát, bố chị cuối cùng cũng hối hận, cả ngày ông cũng cắm đầy vào rượu, sa vào trong thế giới không tỉnh táo, công ty của gia đình chị không bao lâu cũng phá sản."
Lúc sau Thẩm Nịnh Nhược mở miệng, liền cảm thấy thẳng thắn cũng không khó đến vậy, cô nâng nâng con ngươi nhìn Khâu Dạng, sau khi ngẫm nghĩ từ mới lại tiếp tục nói: "Có thể nói chị bận rất lâu, bận đến cũng không còn tâm tư suy nghĩ đến phương diện tình cảm, thẳng đến khi năm ngoái chị trở thành tổng giám của Kỳ Diệu, cuối cùng chị mới cảm thấy nhẹ nhàng mà thở ra, đúng lúc ấy bố chị vẫn luôn ở thúc giục chị, ông thậm chí nói mẹ chị ở trên trời khẳng định hy vọng thấy chị có người bên cạnh."
"Vì thế chị đã đồng ý cho một người đàn ông theo đuổi."
Thẩm Nịnh Nhược không có Bình Tử chơi đùa ở đây, hiện tại trong phòng khách cũng chỉ có giọng Thẩm Nịnh Nhược, mà sau khi cô ngừng nói, hết thảy đều có vẻ rất an tĩnh.
Khâu Dạng không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược đã trải qua những đoạn tình cảm như vậy, không có người yêu cũ khắc cốt ghi tâm, cũng không có bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên, càng không có mối tình đầu tiếc nuối cả đời.
Đã trải qua cực kỳ bình đạm nhiều năm như vậy.
"Hắn đối với chị rất không tồi, hắn rất cao, rất tuấn tú phong độ nhẹ nhàng, gia thế cũng không tồi, bố chị tình cờ gặp được rất ưng ý, hy vọng chị cùng hắn kết hôn, hy vọng chị có thể sinh con, người lớn nhà hắn cũng hy vọng chị như vậy sống hết một đời."
"Trong một vài khoảnh khắc, chị cảm thấy rằng có lẽ cuộc sống của mình sẽ như thế này, nhưng chỉ đến đầu tháng trước, chị mới nhận ra rằng nó không thể như thế này."
Thẩm Nịnh Nhược nói tới đây, nâng tay lên tới vén tóc Khâu Dạng, cô nhìn đôi mắt xinh đẹp của Khâu Dạng và mỉm cười nhẹ nhàng: "Thoạt nhìn là người đàn ông ôn nhuận như ngọc, trên thực tế chỉ là muốn trước khi kết hôn tìm một người...... bạn giường vừa ý?"
"Hắn vừa ý chị, cho nên theo đuổi chị, nhưng trước đó hắn sớm đã đính hôn, nếu không phải Diêu Dao vô tình bắt gặp hình ảnh hắn cùng vị hôn thê đang mua hàng xa xỉ, chị chỉ sợ thật đúng là sẽ bị vẻ ngoài của hắn lừa rồi."
Nói tới đây, Thẩm Nịnh Nhược muốn biểu đạt gì đã quá rõ ràng, Khâu Dạng không phải đồ ngốc, đương nhiên cũng nghe ra, bởi vậy Khâu Dạng lâm vào khϊếp sợ.
"Diêu Dao có chút nhân mạch, cậu ấy liền nhờ người đi điều tra."
"Tra được vị hôn thê của hắn, tra được bạn gái của vị hôn thê, hơn nữa còn thấy ảnh hai người chụp chung."
Muốn ngẫu nhiên gặp được Đào Tư Nhàn và Khâu Dạng cùng nhau xuất hiện là rất khó, bởi vậy chỉ có thể tìm từ nền tảng mạng xã hội, lúc trước Diêu Dao cầm đống ảnh chụp tới tìm Thẩm Nịnh Nhược, bức ảnh đó là bức ảnh duy nhất Đào Tư Nhàn chụp chung với Khâu Dạng được đăng trên Weibo.
Nhìn ra được là nàng chụp, trong bức ảnh là Khâu Dạng đang ôm Đào Tư Nhàn, cằm gác ở trên vai Đào Tư Nhàn.
Chất lượng hình ảnh rất rõ ràng, có thể thấy má lúm đồng tiền của Khâu Dạng, nàng nhìn vào máy ảnh, ngoan ngoãn, nghiễm nhiên dáng vẻ rất hạnh phúc.
Nếu không phải biết Đào Tư Nhàn đưa lưng về phía cô đã đính hôn, Thẩm Nịnh Nhược có lẽ còn sẽ bị bức ảnh này lừa gạt.
Bởi vì trông quá ấm áp.
Thẩm Nịnh Nhược không biết chính mình là bị bầu không khí đả động hay là bị Khâu Dạng đả động, lúc Diêu Dao nói cô và Khâu Dạng đều bị đôi cẩu nam nữ này lừa, cô chỉ có một trả lời ——
"Mình không được gặp cô ấy sao?"
Ai ngờ khi cô nhìn thấy cô chưa từng rời mắt khỏi Khâu Dạng, lúc trước cô cũng không phải rất rõ ràng vì cái gì mà muốn ở lại cùng Khâu Dạng, hiện tại hồi tưởng lại Thẩm Nịnh Nhược mới hoàn toàn hiểu ra, cô đối với Khâu Dạng là có thương nhớ.
Từ lúc bắt đầu đã có.
Cô muốn nhìn thấy má lúm đồng tiền của Khâu Dạng, cô muốn Khâu Dạng cằm gác ở đầu vai mình, cô muốn người Khâu Dạng ôm là mình, cô muốn cùng Khâu Dạng có được nhiều ảnh chụp chung.
Cô muốn bắt lấy Khâu Dạng, tựa như bắt lấy bồ công anh trong gió, một khi gặp được liền nhất định sẽ lưu luyến.
Khâu Dạng nghe Thẩm Nịnh Nhược nói điều đó, không có thể lập tức liền tiêu hóa được, miệng nàng trương trương, chỉ phun ra một câu nghi hoặc: "Cho nên không phải ngẫu nhiên sao?"
Nàng ngừng một chút: "Khi chúng ta gặp nhau ấy."
"Không phải."
"Là tất nhiên."
"Là chị sớm đã có kế hoạch."
Khâu Dạng chớp chớp mắt, nàng đang muốn nói gì đó, Thẩm Nịnh Nhược lại trước nàng một bước mở miệng: "Tiểu Dương, chị có một đoạn thời gian rất mờ mịt, chẳng lẽ chị thật sự thích em sao, lúc này mới chưa được bao lâu mà."
"Nhưng thời gian mờ mịt ấy chỉ có hai ngày, sau khi ở Vân Thành lại lần nữa gặp được em, điều nghi hoặc này cũng đã có đáp án."
"Quen biết em là tất nhiên, thích em là ngẫu nhiên, nhưng xác xuất ngẫu nhiên này, là 100%."