Vẫn may lúc Diêu Dao nói lời này không có cất cao giọng, nếu không khả năng sẽ bị những người khác vây xem, mặc dù Thẩm Nịnh Nhược cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác.
Diêu Dao hô hấp có chút gấp gáp, hôm đó Thẩm Nịnh Nhược gọi Việt Sở tới nhà mình rồi đi về, căn bản không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hồi tưởng lại Diêu Dao cảm thấy cổ chân mềm nhũn lần nữa tìm tới cửa.
Việt Sở vừa ngủ vừa dỗ cô ấy, một chút cũng không cảm thấy mệt, đến khi làm cơn Diêu Dao ghen tuông bị tiêu tan mới dừng lại động tác của chính mình, cuối cùng còn giống như uy hϊếp, hỏi cô ấy: "Về sau còn dám như vậy nữa không?"
Ai nào dám nữa a.
Diêu Dao cảm thấy chính mình sắp hỏng đến nơi rồi.
Giờ thì hay rồi, hoá ra học muội kia của Việt Sở là Khâu Dạng, là cô bạn gái nhỏ của Thẩm Nịnh Nhược, sau khi biết chân tướng này Diêu Dao có chút không nói lên lời.
Ngày hôm đó cô ấy đã rất sảng khoái, nhưng đồng thời cô ấy cũng eo đau chân mỏi mấy ngày.
Nếu sớm biết học muội là Khâu Dạng, nếu sớm biết rằng con mèo kia là mèo của Khâu Dạng, Diêu Dao quả quyết sẽ không ghen tị, cũng sẽ không vì không có cảm giác an toàn mà khóc đến không ra bộ dạng gì, tất nhiên cũng sẽ không tìm Thẩm Nịnh Nhược muốn an ủi......
Hết thảy hết thảy, đều là bởi vì không biết.
"Mình cảm thấy rất cần thiết." Diêu Dao nắm chặt tay.
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Được được được, biết ủy khuất của cậu, chuyện này nếu như bị những người khác biết, khẳng định sẽ mắng một câu chết hạn chết úng."
"Đêm nay mình liền ngủ trở lại." Diêu Dao lại cầm lấy đũa, tức giận mà nói.
Thẩm Nịnh Nhược chỉ cảm thấy buồn cười, cô không nghĩ tới Việt Sở ngoài mặt nhìn rất cấm dục, trên thực tế xử lý chuyện đơn giản lại thô bạo như vậy.
Nhưng thực hiển nhiên Diêu Dao chọn cách này.
Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy chính mình và Khâu Dạng liền không được, bởi vì tâm tư Khâu Dạng tỉ mỉ, chuyện muốn giải quyết là nhất định phải thông qua thái độ nghiêm túc, phải đem chuyện nói rõ mới có thể.
"Được." Thẩm Nịnh Nhược lên tiếng, liền cười nhìn về phía bàn Khâu Dạng bên kia, đúng lúc cùng Khâu Dạng lại nhìn nhau liếc mắt một cái.
Thẩm Nịnh Nhược yên lặng mà đem tay phải đặt ở bên tai, thừa dịp Diêu Dao đang ăn cơm, giơ động tác tay "OK".
Đây là ám hiệu bí mật của cô và Khâu Dạng.
Khâu Dạng thấy, đã biết tiến độ bên kia của Thẩm Nịnh Nhược, nàng mới nhấp môi dưới, trầm ngâm vài giây, mới lúc Việt Sở nhìn qua, làm ra một bộ dạng có chút chần chờ.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Việt Sở động tác ăn cơm rất nho nhã, lúc muốn nói chuyện trong miệng tuyệt đối sẽ không còn bất cứ thứ gì, cô ấy buông đũa bưng ly nước lên, ngửa đầu uống nước hỏi Khâu Dạng một câu.
Khâu Dạng nhẹ gật đầu: "Ừm."
"Nói đi." Việt Sở uống nước xong, nhìn lại đây.
Khâu Dạng nhíu nhíu cái mũi, mới mở mồm nói: "Chị, hai ngày trước em có thấy chị ở hồ bơi."
Việt Sở nghe vậy sửng sốt: "Còn thấy gì nữa không?"
"Ừm."
"Thấy chị lên xe, cho đến khi xe biến mất." Khâu Dạng nói rất uyển chuyển.
Nhưng thân là đương sự Việt Sở tự nhiên thanh tỉnh mà nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra cái gì, vì thế biểu tình cô ấy có chút mất tự nhiên, "A" một tiếng, liền không biết nên nói như thế nào.
Cô ấy ở trước mặt Khâu Dạng trước nay không đề cập qua "Người nào đó" của chính mình là con gái, hiện tại lại bị Khâu Dạng đúng lúc bắt gặp.
Việt Sở lại cầm cái ly, chỉ là lần này không có tính uống, cô ấy nhìn Khâu Dạng, lúc này mới phá vỡ bầu không khí có chút trầm mặc: "Chính là cô ấy."
Khâu Dạng gật đầu: "Em biết."
Khâu Dạng còn nói: "Em biết cô ấy là ai."
Việt Sở có chút ngạc nhiên: "Biết sao?"
"Phải, em đã gặp qua một lần, ngay ngày đầu tiên chị nhận công việc mới." Khâu Dạng nhớ rất rõ ràng thời gian này.
Việt Sở nuốt nước bọt, trong lúc nhất thời không biết nói gì, cô ấy há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chỉ nói câu: "Như vậy a."
Thẳng thắn mà nói, Việt Sở chưa có chuẩn bị tốt tâm lý nói cho Khâu Dạng biết chính mình cũng đồng tính, thật là cô ấy không đủ dũng khí, nhưng tình huống hiện tại chính là đều không cần tự mình nói, đúng lúc bất ngờ bị bắt gặp.
Cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ, mà xấu hổ càng nhiều, lại cảm thấy nhiều thêm một phần nhẹ nhàng.
"Vậy khá tốt." Việt Sở bổ sung nửa câu, cô ấy nỗ lực làm chính mình phản ứng trông thật bình tĩnh.
Khâu Dạng cười cười: "Cũng khá tốt đấy, chị."
Nàng tận đáy lòng mà nói: "Chúc mừng chị."
"Cảm ơn."
Chờ hai bên đều nói xong, bữa cơm này liền cùng nhau kết thúc, Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng lại ra ám hiệu, mới một trước một sau mà dẫn dắt người ra đại sảnh.
Việt Sở và Khâu Dạng sóng vai đi cùng một chỗ, cô ấy đã thu suy nghĩ trở về, chỉ là cô ấy cảm thấy có bóng dáng một người cách đó mấy mét, càng nhìn càng thấy giống Diêu Dao, mà chờ đến khi đối phương hơi hơi nghiêng đầu lộ ra sườn mặt, Việt Sở liền vạn phần xác định, người này chính là Diêu Dao.
Tâm tư Việt Sở lung lay, một chút liền suy nghĩ cẩn thận, cô ấy quay đầu nhìn về phía Khâu Dạng: "Em và Thẩm Nịnh Nhược từng người hẹn bọn chị ra?"
Đêm nay Việt Sở nói với Diêu Dao chính mình phải đi ăn với học muội, Diêu Dao cũng nói chính mình sẽ đi ăn với Thẩm Nịnh Nhược, vừa lúc hai bên đều có việc, từng người liền không nghĩ nhiều.
Không nghĩ tới lại chờ các nàng ở đây.
"Đúng vậy."
Việt Sở bỗng chốc cười, rồi sau đó thành khẩn mà nói: "Cảm ơn."
"Chị còn rất lo lắng rằng cô ấy sẽ ghen với em, hiện tại xem ra tình huống này là không có khả năng tái xuất hiện."
Diêu Dao cùng Thẩm Nịnh Nhược đi tới phía trước, không bao lâu Thẩm Nịnh Nhược liền ngừng lại, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Đợi người."
Diêu Dao nhìn về phía trước, có chiếc xe liên tục mà tiến vào, có người xuống xe, Diêu Dao cũng không thấy ai quen mắt: "Đợi ai a?"
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy Khâu Dạng ở bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược , Diêu Dao kinh ngạc mà há miệng, vừa quay qua lại thấy Việt Sở.
Diêu Dao:......
Diêu Dao:!!!
Thẩm Nịnh Nhược khóe môi cong cong: "Bọn mình đi trước đây, tạm biệt."
"Tạm biệt." Diêu Dao nuốt vào nỗi khϊếp sợ của mình.
Khâu Dạng lên xe Thẩm Nịnh Nhược, hiện tại tâm tình nàng rất thoải mái, nhìn còn Diêu Dao và Việt Sở đứng ở cửa nhà hàng, nàng liền cảm thấy có một chút buồn cười.
"Vòng đi vòng lại nghiêng ngả lảo đảo, mới phát hiện đây là vòng tròn." Thẩm Nịnh Nhược khởi động xe, tổng kết lại chuyện này.
Khâu Dạng gật đầu: "Đúng vậy."
"Mặc kệ bọn họ." Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng kiều lên, "Đêm nay đưa em đến chỗ này ."
"Chỗ nào vậy?"
"Tới rồi em sẽ biết." Thẩm Nịnh Nhược không nói thẳng, mà cứ úp úp mở mở.
Chỉ là đáp án không bao lâu liền được công bố, Khâu Dạng nhớ rõ xung quanh chung cư của cô trông như thế nào, đã biết Thẩm Nịnh Nhược muốn đưa Khâu Dạng đến nhà cô.
Nàng cũng không nói toạc ra, từ lúc Thẩm Nịnh Nhược lái xe đậu vào tầng hầm bãi đỗ xe.
Sau khi xuống xe, Thẩm Nịnh Nhược liền nắm tay nàng, thẳng đến khi người đến cửa mới buông ra.
Khâu Dạng nhìn Thẩm Nịnh Nhược ấn mật mã, nàng cười một chút: "Đổi mật mã rồi sao?"
"Đúng vậy, đổi rồi."
"Đổi thành ngày chúng ta quen biết nhau."
Khâu Dạng "Ừm" một tiếng, má lúm đồng tiền lại nhàn nhạt mà lộ ra, nàng đột nhiên cảm thấy cùng Thẩm Nịnh Nhược như vậy cũng khá tốt.
Cửa sổ giấy đã đâm thủng, nhưng còn chưa có xé mở, hai bộ mặt các nàng còn không có hoàn toàn lộ ra.
Nhưng như vậy mang đến cảm giác kỳ thật cũng không tệ lắm.
Cửa mở ra, Thẩm Nịnh Nhược lại nâng tay lên, đầu tiên là che hai mắt Khâu Dạng lại.
Khâu Dạng có chút ngơ ngẩn: "Còn không thể cho em xem sao?"
"Phải đợi một chút, Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược âm cuối lại hơi cao lên, tâm tình rất sung sướиɠ, nhưng kỳ thật cô có chút thấp thỏm, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài.
Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược đang úp mở cái gì, nhưng nàng chỉ cần phối hợp là được, bởi vậy nàng còn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay Thẩm Nịnh Nhược bị lông mi Khâu Dạng phiến một chút, có chút ngứa, cô nhấp môi dưới, lúc này mới mở đèn ra, nhẹ giọng phun ra bốn chữ: "Hoan nghênh quang lâm."
Thốt ra lời này xong, tay cô liền rút tay khỏi trước mắt Khâu Dạng, lộ ra hình ảnh chính mình muốn làm cho Khâu Dạng thấy.
Khâu Dạng đôi mắt chậm rãi mở, đập vào mắt chính là phòng khách hoàn toàn khác với lúc trước.
Nếu nói lúc trước nhà Thẩm Nịnh Nhược trông như khách sạn vô dị, làm Khâu Dạng cảm thấy quạnh quẽ lạnh lẽo, như vậy hiện tại nhà Thẩm Nịnh Nhược trông rất khác, bất luận là từ đèn trần hay là đến thảm trải sàn trên mặt đất, đều mang một cảm giác ấm áp.
Trong một góc còn đặt một cái nhà cây xa hoa cho mèo, có thể nói là cấp bậc biệt thự.
"Cái này, Mập Mạp khẳng định sẽ rất thích." Thẩm Nịnh Nhược thường không có quá tự tin, "Lần sau nếu em còn đi công tác, chị hoan nghênh em tới làm phiền chị."
Khâu Dạng không nói lời nào, nàng hiện tại chỉ cảm thấy sốc, cũng một thời gian không có tới, nơi này liền thay đổi, bàn ghế bàn trà và sô pha đều được Thẩm Nịnh Nhược trực tiếp thay đổi toàn bộ, so với lúc trước trông ấm áp hơn nhiều.
"Chị gần đây đang bận cái này sao?"
Khâu Dạng hiểu ra vấn đề, ngược lại hỏi Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược:......?
Cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, cô thực sự tốn rất nhiều tâm tư để biến ngôi nhà này thành như thế này, nhưng đây cũng là chuyện mấy ngày nay chứ không phải lúc trước.
"...... Phải." Thẩm Nịnh Nhược có chút phụ họa theo, cô cảm thấy bị Khâu Dạng hiểu lầm cũng không sao, bởi vì chính mình còn chưa điều tra rõ ràng chuyện nhà cậu của Khâu Dạng.
Thẩm Nịnh Nhược nghĩ như vậy, như càng có thêm tự tin: "Chính là đang bận cái này."
Khâu Dạng khóe miệng cong lên, nàng chân trần đạp lên tấm thảm mềm mại, tầm mắt ở đều dừng lại chỗ này vài giây, cuối cùng nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược: "Chị nói công đạo chính là chờ bận xong bên này, phải không?"
"Muốn cho em thấy một nơi ấm áp."
"Em đã lâu như vậy chưa tới." Thẩm Nịnh Nhược nói còn lộ ra bộ dạng đáng thương.
Khâu Dạng gật gật đầu: "Chị nói đúng."
"Nhưng chị bởi vì chuyện này mà gạt em, có phải nên bị trừng phạt không?"
"Chị Nhược Nhược."