Không Thể Hiểu Được

Chương 50: Em tận lực mỗi ngày đều say

Sau khi lên xe Úc Linh San, Hứa Thức đã cài dây an toàn xong, ôm bó hoa như ôm bảo bối, ngửi hoa rồi lại sờ giấy gói, thoạt nhìn cả người vui muốn chết.

Úc Linh San ngồi vào xong đưa tay qua, vốn chỉ định dùng mu bàn tay sờ sờ mặt cô, nhưng trong khoảnh khắc đến gần này, Hứa Thức bỗng quay đầu sang.

Úc Linh San vốn cũng không nói gì, nhưng Hứa Thức lại đột nhiên cười với cô.

Trước kính xe là dư quang mặt trời lặn, đúng lúc chiếu vào một nửa mặt Hứa Thức, cô quay ngang như vậy, tính cả bó hoa tươi trên tay cô kia, cũng được phủ thêm một tầng sa màu cam.

Mi Hứa Thức vốn rất dài, dưới ánh tà dương như vậy, từ khoé mắt kéo ra một bóng thật dài, mãi cho đến hoà vào bóng tối

Tay Úc Linh San ngừng ở giữa không trung, cũng cười theo, thực bất đắc dĩ nói: "Cứu mạng a."

Hứa Thức nghi hoặc: "Sao vậy?"

Tay Úc Linh San không thu về, tiếp tục làm chuyện cô muốn làm, cũng nhẹ nhàng sờ tai Hứa Thức một chút.

"Sau này thả tóc xuống được không?" Úc Linh San nói.

Hứa Thức vẫn nghi hoặc: "A? Vì sao?"

Úc Linh San: "Đẹp."

Hứa Thức gật đầu: "Được, ngày mai liền thả," cô nghĩ nghĩ lại nói: "Sau này gặp chị liền thả, không gặp thì lại buộc lên."

Úc Linh San cười: "Ý gì?"

Hứa Thức không nhìn Úc Linh San, cúi đầu xem hoa: "Nếu muốn em thả tóc, chúng ta liền phải gặp nhau thường xuyên."

Úc Linh San khẽ nhéo mặt Hứa Thức.

Sao Hứa Tiểu Chỉ lại ngọt như vậy chứ?

Úc Linh San hỏi: "Sao em luôn buộc tóc thế?"

Hứa Thức chỉ chỉ tóc ở hai bên đầu: "Thỉnh thoảng gió thổi qua tới sẽ xoã xuống mặt, ăn cơm cũng bất tiện," Hứa Thức lắc đầu: "Không sao, cũng là chuyện nhỏ."

Úc Linh San nhìn vào mắt Hứa Thức: "Biết làm ảo thuật sao?"

Hứa Thức sửng sốt một chút: "Ảo thuật?"

Úc Linh San gật đầu: "Ảo thuật."

Hứa Thức: "Trước kia em từng học rất nhiều, a, có phải chị thấy được ở Weibo của em, em nhớ là đã từng đăng lên."

Úc Linh San: "Ừ, còn nhớ rõ sao? Chị muốn xem."

Hứa Thức phát ra một tiếng ân rất dài: "Cái kia hình như là bài poker, nếu chị muốn xem, về nhà em lại học lại một chút," Hứa Thức hỏi: "Hay là chị muốn xem cái khác."

Úc Linh San: "Đều muốn."

Hứa Thức gật đầu: "Được luôn, về nhà em sẽ xem lại hết."

Úc Linh San không đưa ra bất cứ ý tưởng nào về bữa tối, toàn bộ để cho Hứa Thức tự an bài.

Nếu là Hứa Thức của một tháng trước, nhất định sẽ vừa mê mang vừa căng thẳng sợ mình làm không tốt, nhưng hiện tại không phải, cô đã hiểu Úc Linh San quá rồi.

Tuy Úc Linh San kén ăn, nhưng cô sẽ không bỏ qua mỹ thực, chỉ cần loại ra những thứ cô vĩnh viễn sẽ không ăn, tìm một nhà hàng tốt là được.

"Xong."

Đặt chỗ xong, Hứa Thức dùng di động của mình để tìm điều hướng, chẳng qua cô còn chưa đặt ở trên giá đỡ, Úc Linh San liền nói: "Dùng di động chị, mật khẩu giống khoá cửa."

Hứa Thức ồ một tiếng, lấy di động của Úc Linh San ra.

Vừa mở ra đã thấy, chính là tấm ảnh chụp chung của hai người.

Hứa Thức mỉm cười, cũng mở di động của mình cho Úc Linh San xem: "Kiểm tra."

Úc Linh San: "Đã sớm thấy."

Hứa Thức cất di động đi: "Chị nhìn lén."

Di động Úc Linh San phân loại rất ngăn nắp, công việc một thư mục riêng, cuộc sống một thư mục riêng, nhìn thoáng qua mọi thứ đều rõ ràng, trọng điểm là, góc trên bên phải có một hình nhỏ, chính là ảnh thẻ của Hứa Thức.

"Ơ?" Hứa Thức lập tức liền tò mò: "Ảnh này chị lấy từ đâu?"

Úc Linh San: "Cũng là Weibo của em."

Hứa Thức a một tiếng: "Như vậy sớm đã có a."

"Cũng chỉ lưu một bức này," Úc Linh San cười cười: "Cũng may là lưu lại, không thì gì cũng chẳng có."

Hứa Thức cười cười, cô nhảy ra khỏi thân thể của mình, lấy góc nhìn của thượng đế tới xem xét chuyện này, thì thầm một câu: "Chị giống như là fan của em vậy."

Cô lại nói: "Đây là tấm ảnh thẻ em chụp đẹp nhất, chủ tiệm này rất nổi trong trường chúng ta, chị biết không? Tiệm chụp hình đối diện cửa Tây Bắc."

Úc Linh San gật đầu: "Có nghe qua."

Hứa Thức: "Vậy là chị đã đi chỗ ông ấy chụp ảnh rồi sao?"

Úc Linh San: "Không, mỗi tấm ảnh thẻ của chị đều rất đẹp."

"A, ách," Hứa Thức cười: "Được rồi."

Úc Linh San có lẽ cũng tự cảm thấy khá buồn cười, nghe Hứa Thức cười, cô cũng cười theo.

Úc Linh San: "Sao hả? Chị nói không đúng?"

Hứa Thức khẳng định: "Siêu đúng," cô nghiêng người qua một chút: "Vậy, vị tiên nữ tỷ tỷ này, có thể cũng cho em một tấm ảnh thẻ được không?"

Úc Linh San: "Ở album, có folder tài liệu giấy chứng nhận, em có thể chọn."

Hứa Thức vui vẻ: "Tuyệt."

Hứa Thức tiếp tục dùng di động Úc Linh San định vị, cũng tiếp tục tám chuyện về tiệm chụp ảnh kia: "Hầu như tất cả sinh viên trong khoá em đều chụp ở chỗ ông ấy, có mấy người đã chụp ở chỗ khác rồi cũng vẫn muốn đi chụp lại."

Cô lại nói: "Về sau đồn ra càng rộng, đến cửa hàng ông ấy liền phải xếp hàng."

Cô lại lại nói: "Có thời gian, đúng lúc trường học yêu cầu ảnh chụp, đội ngũ xếp hàng kia thật sự rất dài a."

Cô lại lại lại nói: "Bạn cùng phòng em chính là không kịp chụp, trở về đã oán giận rất lâu, vừa oán lại vừa thích chụp."

Úc Linh San nghe nghe liền mỉm cười, nụ cười đúng lúc bị Hứa Thức đang đặt điện thoại vào giá nhìn thấy, cô nghi hoặc nhìn Úc Linh San, hỏi: "Chị cười gì đấy?"

Úc Linh San: "Chị tựa như đang trở lại làm Thính Kiến."

Hứa Thức nhất thời không hiểu: "Chị vốn dĩ chính là Thính Kiến mà."

Úc Linh San đột nhiên hỏi: "Có phải em rất thích Thính Kiến không?"

Hứa Thức vẫn không rõ lắm: "Ý gì đây? Chị còn không phải Thính Kiến?"

Úc Linh San: "Không hiểu thì thôi."

Úc Linh San thôi, Hứa Thức sao có thể thôi, mỗi câu nói của Úc Linh San, Hứa Thức đều hận không thể bẻ ra chui vào ghép vần đi lý giải.

Cho nên một phút sau, bên ghế phụ bỗng truyền ra một tiếng: "Ồ!"

Hứa Thức: "Ha ha ha ha."

Úc Linh San cười cười: "Tiếp cận quỹ đạo?"

"Đúng vậy," cô nói: "Là thích Thính Kiến, em còn coi cô ấy    là chị."

Hứa Thức nói xong câu này trộm liếc Úc Linh San, không ngờ Úc Linh San lại chẳng có chút phản ứng nào.

Cô còn nói: "Đừng nói nữa, em chính là thích chị."

Một lát sau, cô lại nói: "Thẳng nữ."

Hai chữ này mang mười phần trào phúng, bên trong tràn ngập ý cười.

Hứa Thức cảm thấy, chuyện cô là thẳng nữ này, Úc Linh San khẳng định còn phải cười nhạo thêm một thời gian.

Hứa Thức chỉ có thể tự nuốt lại phần nghẹn khuất này, sau đó cũng lấy tấm ảnh thẻ vừa mới tìm được của Úc Linh San một đặt ở trên màn hình.

Phần mềm cũng được phân loại giống cô, tên lấy giống nhau, mật khẩu cũng sửa thành giống nhau.

Hiện tại đang là giờ cao điểm buổi tối, trên đường tắc nghẽn, Hứa Thức cũng có đủ thời gian làm việc này.

Hai người mất một tiếng đồng hồ mới đến được nhà hàng, cũng may Hứa Thức đã đặt món từ sớm, cho nên đến nơi không lâu đồ ăn đã lên bàn, sắp bảy giờ rồi, nói vậy Úc Linh San cũng đói, ngồi xuống cũng được một lúc lâu nhưng không hề nói chuyện, một mình yên lặng ăn.

Ăn được một lúc, nhóm huấn luyện của Hứa Thức bỗng có rất nhiều tin nhắn, rất nhiều người vây quanh cô.

Hứa Thức mở ra xem, là những người bạn cùng tham gia dự thi chúc mừng cô đứng đầu bảng, mọi người đều dùng hiệu ứng pháo hoa, làm cho toàn màn hình tràn ngập màu sắc rực rỡ.

Hứa Thức: Cảm ơn cảm ơn mọi người!

"Sao vậy? Cười vui vẻ như vậy."

Hứa Thức nghe thấy tiếng Úc Linh San ngẩng đầu lên, cũng cho Úc Linh San xem tin nông ấy trên di động.

Úc Linh San cười cười, cô nói: "Top mười tác phẩm đứng đầu hẳn đã được công bố trên trang web, chị nghĩ Ngô lão sư cũng sẽ chú ý tới."

Tâm Hứa Thức có chút kích động, nhưng ngoài miệng bình tĩnh: "Đấu vòng loại ông ấy cũng sẽ để ý sao?"

Úc Linh San: "Ông ấy không để ý đến vòng loại, ông ấy là để ý đến em."

Hứa Thức cắn đũa: "Vậy à."

Úc Linh San: "Mấy hôm trước gặp ông ấy, ông ấy cũng quen Trương lão sư và cả những lão sư ở viện thiết kế của em, đều có quan hệ khá tốt với ông ấy, mọi người đều lén tâm sự và hiểu mọi thứ, họ rất thích em, lời trong lời ngoài đều là khen em, khuyên ông ấy mau mau thu em vào tay."

Hứa Thức vẫn không nhúc nhích mà nghe Úc Linh San nói.

Úc Linh San: "Cho nên hôm chị gặp phải ông ấy, chị còn chưa nói gì, ông ấy đã tự nhắc đến em."

Hứa Thức: "Nói gì về em?"

Úc Linh San: "Thi đấu chuẩn bị thế nào rồi, gần đây thế nào."

Hứa Thức cắn đầu lưỡi: "Thật vậy sao."

Úc Linh San học ngữ khí của Hứa Thức: "Thật vậy sao," sau đó cô dùng ngữ điệu bình thường của mình mà trả lời: "Thật."

Hứa Thức nghe xong là thật sự cao hứng, tôm đều lột xoành xoạch, chất đầy chiếc đĩa nhỏ của Úc Linh San.

"Vậy em có phải làm gì không?" Hứa Thức lại cầm lấy một con tôm hỏi Úc Linh San.

Úc Linh San dùng đũa chỉ vào tôm: "Buông, đừng kích động."

Lúc này Hứa Thức mới nhìn thấy bên phía Úc Linh San tôm thịt ngập ngụa chất thành núi nhỏ.

Úc Linh San: "Trận chung kết cũng sắp đến rồi, chúng ta chờ Ngô lão sư gọi đến, nhưng ông ấy chủ động một lần là đủ, sau này em phải nhiệt tình vào."

Hứa Thức nghiêm túc gật đầu: "Được, được."

Úc Linh San: "Đến lúc đó chắc sẽ phải đến thành phố C, chị và em cùng đi, có chị ở bên cạnh, đừng sợ."

Hứa Thức gật đầu: "Được."

Úc Linh San: "Có thể thành công hay không cũng không thành vấn đề, bây giờ em cũng đã đi được một chặng đường dài, Ngô lão sư chỉ là duyên phận, không liên quan gì đến thực lực của em."

Hứa Thức hắc một tiếng: "Em biết rồi," cô lại nói: "Cảm ơn chị."

Úc Linh San cười cười: "Với cả, lần này cũng là vì Ngô lão sư cất nhắc em ở thiết kế viện, em mới có thể dễ dàng tham giá khoá học của Trương lão sư như vậy."

Hứa Thức dừng một chút, không thể không hỏi nhiều một câu: "Thế học phí thì sao?"

Úc Linh San nhướng mày.

Hứa Thức hỏi: "Chị giúp em trả phải không? Phải không?"

Úc Linh San cười cười: "Nợ chị, được chứ?"

"Được," Hứa Thức bật cười: "Em biết mà."

"Ngô lão sư và sư phó chị giống nhau, đều nói ít làm nhiều, đều rất quan tâm đến tiểu bối, cũng đặc biệt không thích mưu ma chước quỷ," Úc Linh San nói rồi cười: "Nói đến cũng buồn cười, ngày đó ông ấy còn nói với chị về chuyện Ứng Tiệp."

Hứa Thức: "Ứng Tiệp?"

"Ừ," Úc Linh San: "Chắc là đã đi tìm hiểu chuyện trước kia của em, lời nói có chút tiếc nuối, ông ấy nói với chị Ứng Tiệp và ba cô ta tay chân không sạch sẽ không chỉ rơi ở trên người của em, cũng không chỉ những việc này, mấy năm nay một cái hai cái, ông ấy đều đã nghe nói, chẳng qua công ty kia của Ứng Thế Đức lớn, ông ta làm việc lại rất lưu loát, hậu quả đều xử lý rất khá, cho nên cũng không nổi lên chút bọt nước nào."

Hứa Thức a một tiếng: "Cuộc thi lần này hình như Ứng Tiệp cũng sao chép, nhưng đối phương đã xóa Weibo."

Úc Linh San nhướng mày: "Em mới update đến đây?"

Hứa Thức: "Ý gì?"

Úc Linh San: "Cô ta đã bị loại, official website đã ra thông cáo."

Hứa Thức kinh ngạc: "Thật vậy sao?"

Úc Linh San: "Lần này, nhà cô gái kia có bối cảnh, người nhà cô ấy làm ầm lên."

Hứa Thức nhanh chóng mở official website ra, quả nhiên mục thông báo trên đầu chính là về Ứng Tiệp, lời ít mà ý nhiều, nói cô ta sao chép nên hủy bỏ quyền thi đấu, đồng thời trong vòng năm năm không thể tham gia thi đấu.

Hứa Thức lập tức hả hê, tuy rằng viết chỉ là năm năm, nhưng đây chính là đại biểu cho việc giữa cô ta và ngành thiết kế đã có bức tường ngăn cách, ngoài ba cô ta, sẽ không có ai cần cô ta.

Xem xong Hứa Thức buông điện thoại xuống, nghe Úc Linh San nói: "Lát nữa phải đốt pháo chúc mừng một chút."

Hứa Thức cười rộ lên: "Không cần," cô cầm lấy ly nước: "Em không muốn vì cô ta làm gì cả."

Cô cười nhìn Úc Linh San: "Vô cùng vui vẻ có thể gặp được chị."

Úc Linh San cũng cầm lấy chiếc ly, hai người khẽ chạm một cái: "Chị cũng vậy."

Thật ra, Hứa Thức rất muốn buổi tối đi bồi Úc Linh San, cho nên lúc đang ăn cơm, cô cũng vẫn luôn suy nghĩ, đêm nay nên lấy cớ gì đến nhà Úc Linh San.

Nhưng cô thật sự không có kinh nghiệm vô cớ mà ngủ lại nhà người khác, Hứa Thức càng nghĩ càng đau đầu, lý do lấy ra cũng càng nghĩ càng thấy kì quặc, căn bản không dùng nổi.

Bên này cô còn chưa nghĩ xong, bên kia mẹ đã gửi tin nhắn đến.

Mẹ: Không phải chứ, cô nương? Không về ăn cơm cũng không nói?

Hai mắt Hứa Thức lập tức tối sầm, lập tức liền cảm thấy mình mất đi cơ hội tốt để nói.

Vì vậy, cô bảo với mẹ, cô cùng Úc Linh San ăn cơm ở bên ngoài.

Mẹ đã gửi tới cái dấu ba chấm, sau đó nói: Về sớm một chút

Hứa Thức đưa điện thoại cho Úc Linh San xem, môi dưới duỗi đến thật xa.

Úc Linh San cười cười: "Không sao, ngày mai lại nói."

Cơm nước xong hai người đi dạo ở quảng trường gần đó, rồi Úc Linh San lại đưa Hứa Thức về.

Úc Linh San dừng xe ở bên ngoài, đi cùng Hứa Thức một đoạn, đi đến dưới lầu nhà cô.

"Ngày mai phải làm gì?" Úc Linh San hỏi.

Hứa Thức lập tức nói: "Nghĩ cách đến nhà chị ngủ."

Úc Linh San bật cười, niết mặt Hứa Thức: "Sao lại thế này đây Hứa Tiểu Chỉ, cả ngày chỉ nghĩ cùng chị ngủ."

Hứa Thức súc đầu: "A? Không phải sao?" Nói xong cô liền nhớ tới cái gì: "Ồ! Thả tóc."

Úc Linh San: "Đúng rồi."

Hứa Thức hắc một tiếng: "Dù sao chị cũng đang đến ngày."

Úc Linh San mỉm cười: "Đáng sợ, em đây là say rồi sao?"

Hứa Thức: "Em tận lực mỗi ngày đều say."

Hứa Thức nói xong Úc Linh San lại cười.

Hứa Thức thật sự là xấu hổ mà nói mấy câu này, nhưng lại thích, thực mâu thuẫn mà, cho nên sau khi nói xong cô liền gấp không chờ nổi mà chuyển chủ đề: "Em đi vào đây, chị về đến nhà thì nhắn tin cho em."

Úc Linh San: "Đi đi."

Hứa Thức vẫy vẫy hai cái rồi đi vào trong, nhưng đi được hai bước bỗng dưng quay đầu lại, rất thuận rất tự nhiên mà hôn lên khóe môi Úc Linh San một chút.

"Bai bai."

Hứa Thức lập tức bước vào, cả người phấn chấn mỹ mãn.

Nhưng cô không ngờ được, khi đi qua một góc ngoặt.

Nháy mắt liền sững lại.

"Mẹ."

***