Sau khi nói chuyện điện thoại với em trai xong, Trình Chu liền mang tâm tình phức tạp đi ngủ.
Sáng hôm sau, Trình Chu đạp xe ba bánh đi dị giới, rất nhiều thôn dân đều ra nghênh đón.
Trước đó, thôn dân lo lắng Trình Chu sẽ lấy quyền thế áp người, cưỡng bách thôn dân nộp thuế, đối hắn rất là kiêng kị, trải qua hơn mười ngày ở chung, ấn tượng của thôn dân về Trình Chu đã tốt hơn không ít.
Năm nay, Hắc Mạch thôn thu hoạch không được tốt lắm, năm bịch bánh mì ngọt nếu ăn tiết kiệm, cũng đủ một nhà ba người ăn hai bữa, Trình Chu cung cấp nhiệm vụ thu mua hải sản, cũng giảm bớt phần nào thiếu thốn lương thực trong thôn.
Nhìn thấy Trình Chu lấy ra đồ vật, các thôn dân đều cảm thấy Trình Chu sẽ chướng mắt đồ vật trong thôn, cho nên cũng thả lỏng rất nhiều.
Trên thực tế, trong thôn đã có rất nhiều người học Trình Chu ăn hải sản, chỉ là gia vị trong thôn không được đầy đủ, cho nên chế biến hải sản cũng không được ngon như Trình Chu.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, việc buôn bán hải sản của Trình Chu càng làm càng tốt, có rất nhiều ông chủ nhà hàng hay cửa hàng bán hải sản đều trở thành khách quen của Trình Chu.
Lúc đầu, Trình Chu muốn bán hết mười thùng hải sản, phải mất một ngày, có đôi khi còn sẽ bị ép giá, nhưng hiện tại, Trình Chu chỉ cần lấy ra hải sản, sẽ bị tranh mua không còn.
Trình Chu theo thường lệ mà chạy đến thôn Hắc Mạch nhập hàng, chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, Trình Chu đã thích ứng với dị năng trên người.
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, lúc trở về, Trình Chu lại phát hiện truyền tống không được.
Lúc biết bản thân không thể truyền tống, Trình Chu liền rơi vào khủng hoảng.
Trình Chu chỉ nghĩ đến dị giới làm buôn bán, nhưng không tính toán ở lại dị giới lâu dài, nghĩ đến kế tiếp sẽ bị nhốt ở dị giới, Trình Chu liền cảm giác như trời đất tối sầm.
Thử vài lần đều không được, Trình Chu đành phải từ bỏ mấy thùng hải sản mà trở lại trong thôn.
Người trong thôn nhìn thấy Trình Chu đi rồi quay lại, đều có chút khó hiểu.
Mấy thôn dân dựa theo yêu cầu của Trình Chu mà đem mấy thùng hải sản thả lại xuống biển.
Trình Chu ngồi ở bờ biển, nhìn mặt biển mà suy nghĩ rất nhiều chuyện, thôn trưởng cẩn thận dò hỏi Trình Chu vài câu, Trình Chu cũng không có giải thích nhiều.
Cảm xúc của Trình Chu hạ xuống, các thôn dân đều phát hiện, rất nhiều thôn dân giúp đỡ Trình Chu đi biển bắt hải sản, không khỏi bắt đầu nghị luận.
“Trình Chu đại nhân bị sao vậy! Tốn bánh mì và gia vị để đổi lấy hải sản, sao lại đột nhiên đem đổ chứ.”
“Ai biết được, nghe nói quý tộc chính là như vậy, muốn làm gì thì làm.”
“Nhưng mà, làm vậy để chi? Bắt lên rồi lại đổ đi.”
“Có thể là tiền quá nhiều, không chỗ dùng, cũng có thể là quá nhàm chán cũng nên?”
“Trình Chu không giống những quý tộc chỉ biết ăn không ngồi rồi, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Vậy sau này còn thu mua hải sản nữa không?” Gần đây, mấy thôn dân hỗ trợ Trình Chu đi biển bắt hải sản đổi bánh mì, nhờ vậy mà hoàn cảnh trong nhà đã được cải thiện không ít, nghĩ đến sau này Trình Chu rất có khả năng sẽ không thu hải sản nữa, một đám thôn dân đều có chút lo lắng.
“……”
Màn đêm buông xuống rất nhanh, trải qua một ngày cân nhắc, Trình Chu quyết định trước trước tiên sẽ ngủ lại nhà Mạch Ân một đêm.
Lúc trước, cha mẹ Mạch Ân xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, hiện tại chỉ còn lại có một mình Mạch Ân sống trong căn nhà đất.
Nhà của Thôn trưởng tốt hơn người trong thôn rất nhiều, thôn trưởng cũng có mời Trình Chu đến ở, nhưng Trình Chu lo lắng lúc hắn ngủ, thôn trưởng sẽ ra tay với hắn, trong lòng hắn có chút không tin thôn trưởng.
Tiểu may mắn giống như cảm giác được Trình Chu lo lắng, liền biến thành cỏ bốn lá, canh giữ trên đầu giường của Trình Chu.
Lúc Trình Chu đi xin việc, cũng từng ngủ qua tầng hầm ngầm không có ánh mặt trời hoặc là nhà nghĩ cách âm kém, nhưng lần này lại ngủ trên chiếu, thường thường còn sẽ nhìn thấy con gián bò qua, trong lòng Trình Chu dâng lên một mảnh lạnh lẽo.
Trình Chu bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật tầng hầm ngầm cũng không tồi.
Phải chịu được khổ mới có thể thành công, Trình Chu mặc niệm lời này liên tục, để thôi miên chính mình, dưới sự bảo vệ của tiểu may mắn, Trình Chu gian nan vượt qua đêm đầu tiên ở dị giới.
Một đêm ngủ ở Dị giới, Trình Chu đau eo đau lưng, Trình Chu vô cùng hối hận, sớm biết sẽ có ngày biến thành như vậy, lúc trước nên mang theo đệm chăn lại đây.
Các thôn dân ở thôn Hắc Mạch đều nhìn ra Trình Chu uể oải, mặc dù vậy, thôn dân cũng không dám hỏi thăm.
Hôm nay, các thôn dân tiến lên dò hỏi Trình Chu còn cần hải sản nữa không, Trình Chu lắc đầu.
Các thôn dân đều cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có mất mát nhiều.
Với lại thời gian gần đây có hơn phân nửa thôn dân đều chạy ra biển đánh bắt hải sản, cho nên hiện tại các loại hải sản trong biển đều bị giảm mạnh.
Vốn dĩ muốn gom đủ một thùng hải sản là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng trải qua mấy ngày săn bắt điên cuồng, hải sản ở bãi biển đã khó tìm hơn trước.