Nghe thấy những lời này của Trình Dương, trong lòng Trình Chu rất là ấm áp, “Không có, không có ai làm khó dễ anh cả.”
Xã hội hiện tại đấu đá rất nghiêm trọng, sau khi Trình Chu đi làm, cũng không thiếu bị người khác ngáng chân, nhưng hiện tại đã không giống nhau, hắn đã xoay người trở thành ông chủ. Công nhân cũng có mấy chục người, hắn đã bước một bước lớn vào con đường tư bản, đã không còn ai có thể đắn đo hắn được.
Trình Dương do dự một chút, mới nói: “Ba nói, nếu như anh có tiền để dành, thì kiếm bạn gái đi, hẹn người ta đi ăn nhiều chút, không cần cứ gửi tiền về nhà.”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh đã biết rồi.”
Vấn đề tính hướng của Trình Chu, từ trước đến nay chưa từng nói cho người trong nhà biết, cho nên khi Trình Chu vẫn luôn không có bạn gái, người trong nhà chỉ cho rằng là hắn vẫn chưa gặp được người vừa ý.
Gia cảnh nhà Trình Chu rất bình thường, ba chỉ là một thợ ngói ở công trường, mẹ thì làm công trong một xưởng nhỏ, thu nhập trong nhà rất hữu hạn, lại còn có hai đứa con trai, mấy năm đi làm cũng không có gì tiền để dành, sau khi Trình Chu ra trường đi làm, mỗi tháng đều sẽ gửi về nhà 1000 tệ.
“Em đừng có đặt hy vọng vào anh, tự em nghĩ cách kiếm một người đi.”
Trình Chu thầm nghĩ: Trình gia muốn nối dõi tông đường, chỉ có thể dựa vào Trình Dương, không thể trông cậy vào hắn.
Kỳ thật tuổi của Trình Dương cũng không lớn, nhưng Trình Dương không có học đại học, đã vào xã hội lăn lộn mấy năm, ở nông thôn, tình huống giống Trình dương như vậy đều đã kết hôn sinh con.
Cha mẹ cũng có cho Trình Dương đi xem mắt, nhưng tính cách của Trình Dương lại là nội hướng, mà điều kiện trong nhà cũng không tốt lắm, cho nên vẫn luôn không có xem mắt thành công.
Ngay sau đó, bên trong điện thoại liền truyền ra tiếng cười khờ khạo của Trình Dương: “Em sao? Làm gì có cô gái nào chịu coi trọng em chứ!”
Lúc Trình Dương tám tuổi, đã bị sốt cao, tuy rằng có thể cứu trị kịp thời, nhưng từ đó về sau, chân của Trình Dương liền đi đứng không tiện, đầu óc cũng trì độn hơn người bình thường, sau khi tốt nghiệp cao trung, vẫn luôn làm việc trong nhà xưởng.
Điều kiện trong nhà kém coi, không nhà không xe, lại còn có hai đứa con trai, trong đó một đứa thân thể lại không tốt, đầu óc cũng không được thông minh.
Tuy rằng Trình Chu là sinh viên, nhưng thời buổi này, sinh viên cũng không đáng giá tiền, ở trong mắt các thôn dân, hắn và em trai muốn cưới vợ là rất khó.
Hai năm trước, Trình Dương cũng có đi xem mắt một cô gái làm trong xưởng dệt, cô gái kia mắng Trình Dương một trận, nói người như Trình Dương không nhà không xe, ngay cả bản thân đều nuôi không nổi, không nên cưới vợ, mắc công hại đời con gái nhà người ta. Trình Dương bị đả kích rất lớn, từ đó về sau, Trình Dương liền không thích đi xem mắt, nếu như từ chối không được, liền đi cho có.
Trình Chu cười an ủi: “Là tại mấy cô gái đó không ánh mắt, Dương Dương nhà chúng ta là ưu tú nhất.”
Giọng nói có chút quẫn bách của Trình Dương truyền ra: “Anh, anh chỉ biết ghẹo em thôi.”
Trình Chu đắc ý nói: “Dương Dương, em cũng không cần phải gấp gáp cưới vợ, chờ anh phát tài sẽ mang theo em phát tài chung.”
Trình Dương cười nói: “Được, em chờ anh.”