“Trình Chu lấy lòng: Chúng ta đi trung tâm thương mại đi, đổi món khác, bên đó có rất nhiều món ngon.”
Dạ U hỏi: “Trung tâm thương mại? Đó là nơi mà anh nói có rất nhiều ăn ngon và chỗ chơi sao.”
Trình Chu gật đầu, nói: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
Dưới sự đề cử mãnh liệt của Trình Chu, cuối cùng Dạ U cũng gật đầu.
Trình Chu dẫn Dạ U đến trung tâm thương mại, bên trong trung tâm thương mại rất náo nhiệt, có rất nhiều người tới lui.
Một chiếc xe lửa trò chơi chạy tới, trước xe ngồi nhân viên soát vé, phía sau là mười mấy đứa trẻ, xe lửa phát ra âm thanh leng keng leng keng, rất hấp dẫn người khác.
Dạ U có chút tò mò trừng lớn mắt hỏi: “Đó là cái gì?”
Trình Chu xấu hổ trả lời: “Đó là xe trò chơi.”
Dạ U nhìn Trình Chu, nói: “Tôi cũng muốn ngồi.”
Trình Chu bất đắc dĩ nói: “Đó là cho trẻ con ngồi!”
Dạ U nhíu mày, nói: “Cũng có người lớn!”
Trình Chu gật đầu, nói: “Đúng là có, nhưng đó là phụ huynh của mấy đứa nhỏ!”
Dạ U có chút không cam lòng nhìn Trình Chu, hỏi: “Anh có đứa nhỏ nào không?”
Trình Chu tràn ngập tiếc nuối nói: “Tôi không có.”
Dạ U dùng ánh mắt lên án nhìn Trình Chu, hỏi: “Tại sao anh lại không có?”
Trình Chu: “…… Chúng ta đi ăn cơm đi, không phải nói tới đây ăn cơm sao?”
_____________________
Dạ U ở trong trung tâm thương mại dạo một vòng, tự mình chọn một cửa hàng pizza.
Ở trong cửa hàng ngồi xuống, Dạ U chỉ vào hình ảnh phần ăn cho trẻ con nói: “Tôi muốn ăn cái này!”
Trình Chu có chút vô ngữ liếc nhìn Dạ U một cái, thầm nghĩ: Cũng không biết Dạ U sao nữa, cứ thích ăn đồ ăn của trẻ con, chơi trò chơi của trẻ con, vừa mới từ chối không cho Dạ U ngồi xe lửa đồ chơi, Trình Chu cảm thấy hay là nên thỏa mãn Dạ U một chút, liền đồng ý cho anh ta ăn phần ăn trẻ con, "Được, được, được, ăn cái này.”
Dạ U gật đầu, nói: “Muốn năm phần!”
Trình Chu: “……”
Năm phần ăn trẻ con, có phải là hơi quá đáng rồi không?
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu, hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Trình Chu lắc đầu, nói: “Không có.”
Đồ ăn rất nhanh liền được bưng lên, nhìn thấy tình huống bên này của Dạ U, cho dù là người phục vụ hay là khách hàng trong quán, đều nhịn không được lặng lẽ nhìn về phía Dạ U.
Dạ U rất nhanh liền phát hiện ra không ổn, “Đây là cho trẻ con ăn à?”
Trình Chu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Dạ U đỏ mặt, có chút buồn bực nói: “Sao anh không nói sớm?”
Trình Chu có chút vô tội nói: “Là anh một hai phải chọn món này!”
Dạ U có chút tức giận dẫm chân Trình Chu, Trình Chu nhịn không được có chút ủy khuất.