Vai Ác Xinh Đẹp Sắp Bị Thao Nát

Quyển 1 - Chương 1: Bị Vai Chính Dùng Ngón Tay Cắm Đến Run Rẩy

Thẩm Dịch Thần chỉ mới nhập môn chưa đến một tháng, cũng liền đã đột phá hai đại cảnh giới, tấn thăng Kim Đan.

Tin tức truyền khắp môn phái, trong nháy mắt liền khiến Thẩm Dịch Thần được xưng tụng là thiếu niên thiên tài, khiến chưởng môn đã ngàn năm không nhận đồ đệ đều phá lệ nhận hắn làm thủ tịch đệ tử.

"Ta nói cho ngươi biết, Thẩm Dịch Thần, ngươi đừng tưởng rằng được phụ thân ta yêu thích liền có thể vênh váo. Ngươi chỉ là một tên người hầu được ông ấy tặng cho ta mà thôi." Chỉ chờ phụ thân mình rời đi, Cố Từ cũng liền đã gấp không chờ được mà đi tới trước mặt Thẩm Dịch Thần, từ trên cao nhìn xuống hắn.

"Vâng, ta là tay sai của thiếu gia." Nghe y nói thế, Thẩm Dịch Thần cũng không hề tức giận, mà chỉ giống như thường ngày, cúi đầu, ôn hòa đáp lại.

"Hừ, ta buồn ngủ rồi, mau đưa ta về phòng đi." Đối với đáp án này, Cố Từ cũng rất hài lòng mà cười cười, dùng chân đá đá Thẩm Dịch Thần.

Cố Từ là nhi tử độc nhất của chưởng môn, nhưng trời sinh lại là phế linh căn, chú định không thể tu luyện. Chưởng môn bởi vì cưng chiều cậu, nên cũng chưa từng thu nhận bất kì đồ đệ nào.

Nhưng vào một tháng trước, chưởng môn lại không biết từ nơi nào mang về một thiếu niên tên là Thẩm Dịch Thần, đồng thời còn nhận làm đệ tử.

Cố Từ không phục, mỗi ngày đều tìm cách khi nhục Thẩm Dịch Thần. Ngay cả trọng trách đưa cậu về phòng mỗi ngày của tọa kỵ, cũng đều đã được đổi sang cho hắn đảm nhiệm.

Nhưng khiến người ta khó hiểu chính là, đối với việc này, Thẩm Dịch Thần thế mà lại chưa từng lộ ra một tia bất mãn nào.

Sau khi nghe thấy lời Cố Từ nói, Thẩm Dịch Thần liền yên lặng đi tới sau lưng cậu, dùng một tay ôm lấy cậu, bàn tay cũng theo đó, chậm rãi bao quanh hai cánh mông mềm mại, liền giẫm lên phi kiếm, bay về phía trạch viện của cậu.

Hôm nay không biết vì cớ gì, bàn tay của Thẩm Dịch Thần lại cứ lệch khỏi vị trí ban đầu, chỉ vịn lấy một nửa cái mông, mà lòng bàn tay thì lại đặt vào giữa khe mông của cậu.

Theo phi kiếm tung bay, bàn tay hắn liền bắt đầu luồn vào kẽ mông, ngón út cũng như có như không ma sát, ấn vào trên hậu huyệt mẫn cảm.

Cảm nhận được khác thường, Cố Từ liền nhịn không được mà nhúc nhích mông nhỏ, muốn tránh thoát sự đâm chọc trong lúc vô tình của Thẩm Dịch Thần.

Nhưng nào ngờ được, ngay khi cậu chỉ vừa khẽ động một chút, Thẩm Dịch Thần cũng liền đã lập tức bày ra bộ dạng điều khiển bất ổn mà bất cẩn duỗi bàn tay về trước, trực tiếp tục sượt qua hậu huyệt, dựa sát xiêm y, chụp ba ngón tay vào trên hoa huyệt của cậu.

Nữ huyệt lập tức co rụt lại, Cố Từ liền quay đầu, trực tiếp quăng cho Thẩm Dịch Thần một cái tát thật mạnh.

"Ba..." Gương mặt Thẩm Dịch Thần trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng. Mà gần như cùng lúc, ngón tay của hắn cũng liền đã giống như không khống chế được mà nắm chặt lấy hoa huyệt của Cố Từ.

"A... Ngươi đang làm gì? Ngự kiếm phi hành cũng không biết sao?" Hoa huyệt bị ma sát vừa đau lại vừa nhột, cậu liền căm tức mắng Thẩm Dịch Thần.

"Xin lỗi thiếu chủ, ngài thế nào, có sao hay không?" Thẩm Dịch Thần liên tục nói xin lỗi, nhưng ngón tay đang dán chặt vào trên hoa huyệt lại không hề buông lỏng một chút nào.

Cố Từ do dự liếc Thẩm Dịch Thần một cái, phát hiện thần sắc trên mặt đối phương rất bình thường, mới không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.

Xem ra, cái tên này cũng không hề phát hiện ra sự khác thường của cậu, dù sao, ở thế giới này, cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ người song tính nào.

Nghĩ như vậy, Cố Từ liền khôi phục lại bộ dạng ngạo mạn của mình, dù cho hoa huyệt đang bị nắm chặt, vẫn khinh bỉ liếc nhìn Thẩm Dịch Thần, chua ngoa mắng:

"Bộ dạng này của ngươi còn dám xưng là thiên tài ngàn năm khó gặp, điều khiển phi kiếm đều làm không xong. Nếu như ta có linh lực, ngươi cũng xứng xuất hiện ở trước mặt ta sao?"

"Thiếu chủ giáo huấn rất đúng." Phảng phất như không phải đang bị Cố Từ trách mắng, Thẩm Dịch Thần trái lại còn bày ra biểu lộ ôn hòa, bình tĩnh đáp.

"Đương nhiên, ta nói cho ngươi biết... A a a..." Cố Từ vẫn chưa kịp nói dứt lời, thì ngay sau đó, cũng liền đã bị ngón tay bất ngờ cắm vào trong hoa huyệt của Thẩm Dịch Thần cắt đứt.

"Thật xin lỗi, thưa thiếu chủ, chưởng môn vừa truyền âm cho ta, muốn ta mau chóng đến chỗ ngài ấy, mong thiếu chủ lượng thứ." Lời nói của Thẩm Dịch Thần vô cùng đáng thương, nhưng động tác của hắn thì lại càng thêm lỗ mãng.

Dưới sự bay lượn của phi kiếm, cách mấy tầng vải vóc, liền bắt đầu tới tới lui lui, ấn vào trong hoa huyệt của Cố Từ, khiến huyệt động bị cắm đến hé mở, không biết xấu hổ mà chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, khiến cả chiếc quần đều dính ướt.

"A a a, không cần, ta không cần, ngươi mau ngừng lại cho ta... A a a." Lời còn chưa rơi xuống, ngón tay của Thẩm Dịch Thần cũng đã đột ngột dùng sức, tiến vào trong mị huyệt mềm mại kia.

Cố Từ cứ như vậy kiều mị kêu lên, hai mắt hoảng hốt, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng không tự chủ được mà chảy xuống.

Trong thoáng chốc, cậu tựa hồ đã nghe thấy Thẩm Dịch Thần đang gọi mình.

"Thiếu chủ, ngài thế nào? Làm sao lại tè ra quần?" Âm thanh của Thẩm Dịch Thần tựa hồ còn mang theo một chút nghi hoặc.

Tiếp lấy, một luồng kɧoáı ©ảʍ ngập đầu cũng đã trực tiếp đánh thẳng đến toàn thân Cố Từ.

"Hức... Không a... A không cần..." Vào giây phút sắp bay đến sơn phong, một cái tay khác của Thẩm Dịch Thần cũng đã bất ngờ đè mạnh lên hoa huyệt của Cố Từ, khiến hai mảnh cánh hoa phì nộn cùng âm đế xinh xắn đều bị hung hăng giày xéo.

Vô số mật hoa đều phun lên qυầи ɭóŧ, thẩm thấu đến trên bàn tay của Thẩm Dịch Thần.