Tuyển Tập Đoản Văn Sủng Công

Chương 1: Đàn anh

Tác giả: SoleilNguyen (Người Việt Nam)

Couple: Lâm Huấn (công) x Âu Dương Hàn (thụ)

Lưu ý: Chi tiết H có thể là chân giao hoặc đùi giao, tránh hiểu nhầm.

======***======

Đàn anh

Lâm Huấn là sinh viên năm nhất của trường đại học Phục Thiên Vương, đồng thời cũng là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ bóng rổ lừng danh khắp chốn.

Để có được vị trí như hiện tại, cậu đã phải nỗ lực tập luyện mỗi ngày và nâng cao kỹ năng úp bóng của mình sao cho nhuần nhuyễn nhất có thể, ngoài ra cậu còn được các đàn anh trong đội dẫn dắt rất nhiệt tình, mỗi người đều có những sở trường chơi bóng khác nhau, và khi bọn họ kết hợp lại thì sẽ kiến tạo nên những bàn thắng tuyệt đẹp mà không một đối thủ nào có thể cản phá.

Lâm Huấn cảm thấy thật sáng suốt khi chọn vào ngôi trường này, mọi người đều rất thân thiện và hòa đồng, sẵn sàng giúp đỡ khi cậu gặp khó khăn, mặc dù vẫn còn một ai đó nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng cùng chán ghét - dù cậu chả biết mình đã làm gì sai, nhưng chung quy mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp.

Điều đặc biệt không kém là đội bóng của Lâm Huấn có một quản lý rất tài ba, cũng là người đã làm trái tim cậu đập loạn nhịp mỗi khi đối mặt - Âu Dương Hàn, anh vừa đẹp trai lại học giỏi, thu hút rất nhiều nữ sinh trong trường khiến nhà thi đấu bao giờ cũng vang lên những tiếng reo hò ầm ĩ, hầu hết các trận đấu bóng của đội đều do anh một tay dàn xếp, lịch trình huấn luyện được anh lên kế hoạch và giám sát hẳn hoi, làm huấn luyện viên cũng nhàn đi rất nhiều.

Lâm Huấn đôi khi không hiểu tại sao anh lại muốn làm quản lí mà không phải là một cầu thủ chính thức, rõ ràng anh thừa sức làm điều ấy, có lần cậu đã để quên đồ ở nhà thi đấu mà phải quay lại lấy, khi ấy cũng đã muộn mất rồi, lúc cậu đến đó chẳng thấy một ai cả, chỉ có âm thanh của tiếng bóng va đập xuống sàn liên tục vang lên, nép người vào trong góc khuất, cậu đã thấy quả bóng được anh ném chuẩn xác vào rổ rất nhiều lần từ khoảng cách xa, không một động tác thừa, tư thế và kỹ thuật vô cùng chuẩn xác, từ ánh mắt chăm chú và những giọt mồ hôi lả lướt trên cơ thể, tất cả như một bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ, và chỉ có Lâm Huấn mới có thể nhìn thấy được anh của lúc này, một Âu Dương Hàn thật sự.

Trong lúc mải mê xem, Lâm Huấn đã vô tình trượt chân ngã xuống sàn nhà vẫn còn đang thấm ướt do vừa mới lau xong và bị người nọ phát hiện, Âu Dương Hàn dừng lại động tác, lập tức quay đầu lại nhìn cậu cảnh giác, đó là lần đầu tiên cậu thấy anh dùng ánh mắt gai góc đó nhìn mình thay vì cái nhìn trìu mến lại dịu dàng như mọi khi, làm cho cả cơ thể cậu bỗng chốc bất động, Lâm Huấn hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn khiến cậu bất giác rêи ɾỉ, vô tình phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người.

Âu Dương Hàn nhanh chóng chạy đến xem xét tình hình của Lâm Huấn, anh vén ống quần cậu lên, lộ ra đôi chân dài trắng nõn và có một vài tia máu rướm ra nơi đầu gối, tím đỏ cả một vùng, bảo cậu đợi một lát, anh lại vội chạy đi lấy hồm thuốc dự phòng trong kho của nhà thi đấu rồi quỳ một gối bên chân cậu, cẩn thận xử lý vết thương và băng bó kỹ lưỡng, ở khoảng cách gần như này, cậu có thể thấy rõ hàng lông mi dài của anh khẽ chớp động trong gió chiều, thổi quét qua làn tóc đen, tôn lên sống mũi cao vυ't, khiến vẻ đẹp của anh được phóng đại hết cỡ, làm con tim Lâm Huấn đập lỡ một nhịp.

Sau khi sơ cứu cho cậu xong đâu vào đấy, anh mới chuẩn bị đứng dậy cất hòm thuốc lại vị trí cũ, nào ngờ lại bị một cánh tay thon dài mạnh mẽ túm lấy góc áo, anh ngạc nhiên nghe cậu nói:

"Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên nhìn lén anh tập bóng, anh muốn mắng em thế nào cũng được, xin anh đừng giận nhé."

Âu Dương Hàn ngơ ra một lúc, nhìn người bên dưới nhíu mày, cắn môi, bộ dạng đáng thương vô cùng, anh cười cười, xoa đầu cậu trấn an: "Khờ quá, em nghĩ gì vậy, sao anh có thể vì chuyện này mà giận em cho được, nhóc đáng yêu." anh ngắt lấy mũi cậu nói.

"Nhưng lúc nãy trông anh rất đáng sợ..." cậu lẩm bẩm nói.

"Người khác thì vậy, nhưng nếu là em thì không sao." nói rồi anh cầm hòm thuốc đi mất, bỏ lại cậu với một dấu chấm hỏi to tướng trên đầu.

Câu nói đó của anh có nghĩa là gì, tại sao nếu là cậu thì không sao?

Hôm đó Âu Dương Hàn cõng cậu về ký túc xá, dù Lâm Huấn trông cũng không nhẹ mấy, nhưng anh lại cõng đi rất vững vàng, ánh nắng hoàng hôn kéo dài cái bóng của hai người, khiến họ như hòa vào làm một, tay cậu quàng qua cổ anh, tựa đầu lên vai, lắng nghe từng nhịp thở, thời gian như ngừng trôi, để cậu có thể được trân trọng trọn vẹn khoảnh khắc này, khoảnh khắc chỉ có anh và em.

-----

Từ hôm đó trở đi, quan hệ giữa Âu Dương Hàn và Lâm Huấn tốt lên trông thấy, cậu nghĩ có lẽ một phần vì mình là người duy nhất đã biết được bí mật của anh, cả hai vốn đã hợp nhau từ trước, giờ lại càng thêm thân thiết, đôi khi anh cũng sẽ hướng dẫn cho cậu các kỹ thuật và động tác mới dùng trong lúc nguy cấp và đánh lạc hướng đối thủ, khiến Lâm Huấn ngày càng tiến bộ rõ rệt, mọi người trong đội bóng đều khen ngợi cậu hết lời, thậm chí chức đội trưởng đời kế tiếp cũng đã được bàn giao và ủy thác, nhưng Lâm Huấn lại không thể khai ra vị "quân sư" đằng sau đã giúp đỡ mình, điều đó làm cậu vô cùng khó chịu, chỉ là bên cạnh những lời tán dương, ở một nơi khuất bóng không ai ngờ tới, vẫn có một ánh mắt đăm đăm luôn dõi theo từng chuyển động của cậu như muốn xé toạc đi lớp ngụy trang mà cậu luôn cố giấu, Lộ Tử Minh hai tay đút túi quần, lặng lẽ đi ra khỏi phòng tập.

Trời hôm nay mây đen giăng mù mịt, dự đoán sẽ có một cơn bão ghé qua, Lâm Huấn xoay xoay cây bút bi trong tay, chán nản nhìn quanh một vòng lớp học, thật sự cậu chẳng thể nào chú tâm vô bài giảng, chỉ mong mau chóng hết tiết để có thể tập bóng, đội của bọn họ tuần sau sẽ tiến vào vòng loại của giải đấu Mùa Đông cấp tỉnh, tuy đối thủ không quá mạnh, nhưng không thể khinh suất được, Lâm Huấn cứ bồn chồn trong lòng, cả người chẳng chịu ngồi yên, cậu bất giác liếc sang bàn phía trước, lúc này mới phát hiện Lộ Tử Minh không đi học, cậu nghiêng đầu khó hiểu nghĩ.

Lộ Tử Minh hôm nay lại không lên lớp, chắc không phải trốn học để đi tập luyện chứ?

Người như cậu ấy, không cần học cũng giỏi đều đều. Lâm Huấn bất giác thở dài trong lòng, thật ganh tị.

Cậu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung, thật ra mối quan hệ giữa Lâm Huấn và Lộ Tử Minh chẳng khả quan cho lắm, từ khi quen biết cho đến giờ, số lần hai người nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay, cũng không biết mình đã gây thù chuốc oán gì với người nọ, mà lần nào cậu ta cũng dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn cậu, nhớ lại khi vừa bước chân vào đội bóng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu ta, một chàng trai vừa du học từ Mỹ về, có kinh nghiệm chơi bóng rổ nhiều năm, từng là ứng cử viên phù hợp cho vị trí cầu thủ chủ chốt, nhưng bây giờ thì...

Nhiều lúc Lâm Huấn tự hỏi, có khi nào cậu đã vô tình cướp mất "hào quang rực rỡ" của cậu ta rồi không?

Mặc dù biết điều đó có hơi tự đề cao bản thân, nhưng ngoài chuyện này ra, cậu chẳng thể tìm được nguyên nhân nào khác.

Sau khi tan học, Lâm Huấn lại như mọi lần đến nhà thi đấu để luyện tập, lúc cậu tới nơi, hầu như ai nấy đều đã có mặt đông đủ, có lẽ giải thi đấu mùa đông năm nay đã tác động không nhỏ đến bọn họ, khiến tinh thần ai nấy đều sôi lên sùng sục hơn bao giờ hết, cậu đi lại băng ghế dự bị, để cặp sách qua một bên, liếc mắt nhìn xung quanh thử tìm kiếm bóng dáng của Lộ Tử Minh, nhưng chẳng thấy người đâu cả, cậu nghi hoặc quay đầu hỏi Âu Dương Hàn đang chuẩn bị nước uống bên cạnh cho mọi người: "Anh à, hôm nay Lộ Tử Minh không đến tập bóng sao?"

Âu Dương Hàn quay sang nhìn cậu, nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Anh cũng không rõ nữa, nghe đâu là em ấy bị cảm nên anh có gọi điện thoại hỏi thăm nhưng không ai nghe máy, em ấy cũng không có ở ký túc xá, chắc là về nhà rồi."

Anh thở dài, lại nói thêm: "Anh cảm thấy dạo gần đây em ấy cứ mất tập trung suốt, không còn chơi bóng linh hoạt như trước kia, lại hay phạm lỗi kỹ thuật, không biết có sao không nữa..."

Lâm Huấn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay để lát nữa em đến nhà cậu ấy xem thế nào."

"Anh đi với em."

Cậu lập tức xua tay, "Dạ không cần đâu, giải đấu sắp đến rồi, chắc anh phải bận nhiều việc lắm, em có thể đi một mình được mà."

Âu Dương Hàn cười cười, nghe theo cậu, "Vậy nhờ em gửi lời hỏi thăm em ấy giúp anh, hy vọng em ấy mau chóng bình phục."

"Dạ, tất nhiên là vậy rồi, thiếu cậu ấy thì làm sao đội chúng ta thắng được." Lâm Huấn cũng gật đầu cười với anh, nói rồi cậu nhanh chóng thay áo đồng phục ra, khởi động cơ bắp chuẩn bị vào sân luyện tập, cùng lúc đó, Âu Dương Hàn ở phía sau bỗng chậm rãi đi đến ghé sát vào tai cậu nói: "Ngày kia là sinh nhật em rồi, anh có quà muốn tặng cho em, và còn có lời muốn nói với em, chỉ hai chúng ta mà thôi."

Hơi lạnh thổi vào tai mang theo cả sự quyến rũ, từ tính của một người đàn ông và chất giọng khàn đi rất nhiều, Lâm Huấn lặng đứng người trong chốc lát, cậu không thể tin được nhìn anh, chỉ thấy trong đôi mắt ấy chứa đựng một thứ tình cảm chân thành mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến, cũng không thể cưỡng cầu, nó giống như một giấc mơ, khiến cậu không bao giờ muốn tỉnh dậy, và tình nguyện bị nhấn chìm vào đấy mãi mãi.

"Dạ được, em chờ anh."

...

...

Lâm Huấn dựa theo vị trí anh gửi tìm được ngôi nhà mà Lộ Tử Minh đang sinh sống, cậu thử nhấn chuông cửa vài lần, nhưng không một ai ra tiếp đón, trời bên ngoài đã bắt đầu lác đác mưa, chẳng mấy chốc liền thấm ướt vào quần áo quện bếch vào da thịt, lạnh buốt, tê cóng cả chân tay, cậu vẫn không bỏ cuộc, quyết định ấn chuông cửa lần nữa và gọi với vào trong, lúc này cơn gió mạnh thổi qua đã làm cánh cửa bật mở, thì ra cửa không khóa, Lâm Huấn suy nghĩ một chút, cũng mặc kệ hành vi bất lịch sự của mình, đánh liều đi vào trong nhà, cũng không quên khép cửa lại.

Đồ đạc bên trong đều đã bị vứt tung lên hết, có cả những lon bia rỗng nằm rải rác trên sàn nhà, Lâm Huấn có chút lo lắng cho người bạn này của mình, vội lao vào từng phòng tìm kiếm bóng dáng người nọ, sau một lúc cuối cùng cũng đã tìm ra, căn nhà này không nhỏ, vật dụng bày trí đều là hàng cao cấp, thế mà tên này lại chẳng chịu cẩn thận gì cả, cậu vừa thở hồng hộc vì mệt, một bên lên tiếng gọi: "Tử Minh."

Cậu gọi lại lần nữa: "Lộ Tử Minh!"

Lúc này người bên dưới mới có chút phản ứng, Lộ Tử Minh khẽ động đậy, chậm rãi ngước mặt lên, lộ ra vẻ tều tuỵ và quần thâm xám đen trên hai mắt, trông chẳng khác nào một tên nghiện ngập, làm cho Lâm Huấn cũng kinh ngạc không thôi, chỉ mới mấy ngày không gặp, người này đã thay đổi nhiều tới như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?

"Lâm Huấn? Là cậu sao Lâm Huấn, tôi không có mơ... hự."

"Tử Minh!" Lâm Huấn lập tức chạy đến xem xét tình hình, cậu sờ tay lên trán hắn, bỏng rát, quanh người toàn là hơi rượu nồng nặc.

"Cậu nằm xuống giường trước, để tôi đi lấy nước nóng lau người cho cậu, nhà cậu có thuốc hạ sốt không, tôi..."

"Mày đến đây để nhìn bộ dạng thảm hại của tao sao?!"

Lâm Huấn muốn đỡ hắn nằm nghỉ, nào ngờ lại bị một lực đạo đẩy mạnh vào tường, kèm theo tiếng quát lớn.

"Mày đã cướp đi mọi thứ của tao, rõ ràng tao giỏi hơn mày về mọi mặt, tại sao mày lại được đội trưởng và những người khác công nhận, còn tao thì dần bị lãng quên, tao cố gắng nhiều như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì... hả?!"

Lộ Tử Minh nắm lấy cổ áo cậu gào thét, giọt nước mắt bỗng lăn dài trên hai gò má lấm lem, cậu lặng người nhìn hắn, không nói nên lời, đây là lần đầu tiên cậu thấy được dáng vẻ chật vật lại bất lực này của hắn, khiến cậu không biết nên làm gì cho phải, là cậu đã khiến Lộ Tử Minh trở thành bộ dạng này.

Lâm Huấn run rẩy giơ tay lên định lau đi giọt nước mắt ấy nhưng nào ngờ, câu nói tiếp theo của Lộ Tử Minh lại làm cho cậu sửng sốt.

"Thằng gay chết tiệc! Mày là thứ kinh tởm, mày không xứng đáng có được những thứ này!"

Bùm! Đầu cậu như bị chấn kinh rồi, những câu chửi mắng tiếp theo cũng không nghe được gì nữa, chỉ còn đọng lại hai từ "kinh tởm" cứ quanh quẩn bên tai, như đang lên án con người thật của cậu vậy, không ngờ bí mật mà Lâm Huấn luôn cố gắng che đậy, lại có ngày bị vạch trần.

Lộ Tử Minh thấy cậu cứ im lặng nghe mình chửi rủa, cơn bức bối trong lòng cũng chẳng dịu đi được phần nào, mỗi khi hắn thấy cậu và quản lý đi cùng với nhau cười nói vui vẻ, nhìn bộ dạng e thẹn ngại ngùng và ánh mắt chan chứa tình cảm đó của cậu dành cho anh ta, không hiểu sao lòng hắn lại đau nhói, tim như bị ai đó bóp nát, lúc đầu hắn không hiểu cảm giác này là gì, chỉ đơn giản nghĩ đó là sự đố kỵ mà hắn không có được, nhưng những giấc mơ về cậu mỗi đêm lại phản bội lại hắn, khiến hắn ngày càng căm hờn cậu hơn, cũng căm ghét chính bản thân hắn.

Thì ra hắn với cậu là cùng một loại người!

Nếu đã như vậy, hắn muốn đòi lại cho bằng được tất cả, thứ mà hắn không bao giờ có được, người khác cũng đừng mong chạm tới.

Lộ Tử Minh hai tay nắm chặt lấy cổ tay cậu cố định vào tường, cúi người ép sát hơn nữa, hắn tách hai chân cậu ra, kề sát miệng quanh cổ, hít lấy hít để, chiếc lưỡi linh hoạt càn quét qua hàm sắt nhọn, không thương tiếc mà cắn một phát vào phần xương quai xanh gợi cảm đã khao khát từ lâu, ngấm ra vài tia máu và để lại dấu vết rõ to trên da thịt trắng sứ như đánh dấu chủ quyền. Lâm Huấn la lên một tiếng thất thanh, nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, đến khi cơn đau bất ngờ ập đến cũng chỉ biết vùng vẫy trong vô vọng, cậu kinh sợ nhìn Lộ Tử Minh, người vừa gắn cho cậu hai chữ "kinh tởm" giờ đang làm điều tồi tệ này với cậu, rốt cuộc là tại sao...

"Tử Minh! Đồ khốn, buông tôi ra, cậu điên rồi!" cậu vừa vùng vẫy vừa quát lớn, hốc mắt đã đỏ từ bao giờ, Lâm Huấn không ngờ sức lực của một người trong lúc say lại có thể lớn đến vậy, cậu hoàn toàn không làm được gì ngoài ngồi ở đó rên la ầm ĩ, đầu cậu choáng váng không thôi, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, có lẽ là do vừa rồi dầm mưa quá lâu.

Lâm Huấn bị đẩy xuống sàn nhà, tấm lưng lập tức tiếp xúc với không khí lạnh, càng trở nên run rẩy dữ dội hơn nữa, cậu cảm giác được áo mình đang bị vén lên trên, quần cũng bị kéo xuống một nửa, nhưng chẳng thể phản kháng, cậu chỉ đành cắn răng chịu đựng, mặc cho những hành động càn quấy đang ngao du trên thân thể mình, sức lực ngày càng yếu dần, cho đến khi mất đi ý thức.

Âu Dương Hàn, xin lỗi anh.

Có lẽ em đã không còn tư cách để nghe những lời anh nói vào ngày hôm đó rồi.

Xin đừng trách em nhé.

Hức...

...Em yêu anh.

-----END-----

Đôi lời của SoleilNguyen: Ngang ngược vậy đó, chịu không chịu thì chịu ^.^