Lúc Bạch Phù Dung quay về khuê phòng và chìm vào giấc mơ kinh khϊếp đầy nhục nhã kia, thì trên đường đến phòng riêng của Bạch phu nhân, trong lòng của Bạch Cẩm Tú lại dấy lên một sự tức tối và có cả sự tủi thân. Từ trước tới nay, mặc cho ai cũng bị nhan sắc của Bạch Phù Dung mê hoặc, Bạch phu nhân vẫn luôn rất yêu thương và nâng niu Bạch Cẩm Tú. Thế nhưng hôm nay, Bạch phu nhân lại vì Bạch Phù Dung mà muốn mắng mỏ, khiển trách Bạch Cẩm Tú, còn là làm cho Bạch Phù Dung nhìn thấy. Bỗng nhiên Bạch Cẩm Tú có cảm giác rằng mẹ đã không thương mình nữa, một sự cô đơn tủi thân xâm chiếm lấy toàn bộ tâm hồn của nàng ta.
Bạch phu nhân thoáng nhìn thấy nét mặt ủ rũ của con gái liền rảo chân bước nhanh hơn. Bạch Cẩm Tú cũng bần thần bước theo. Cả hai không chú ý đến chú ngựa trắng đang buộc bên góc vườn. Cạnh đó là Bạch Mãn Đường đang nhìn ra. Chàng ta đã thấy chiếc xe dừng lại, nhưng vì đang dở tay buộc cương ngựa nên không thể ra đón mẹ và hai em vào nhà. Tiếp đó, Bạch Mãn Đường nhìn thấy Bạch Phù Dung bối rối rời đi và Bạch phu nhân cùng Bạch Cẩm Tú đi theo hướng khác, về phía phòng riêng của bà. Không chỉ vậy, Bạch Mãn Đường Còn nhìn thấy nét mặt và nụ cười kỳ quái của Bạch phu nhân.
Bỗng nhiên trong lòng của Bạch Mãn Đường cảm thấy lo lắng bất an. Bấy lâu nay chàng ta luôn cảm thấy rằng mẹ không yêu thương nhị muội như đối với tam muội. Bây giờ còn nhìn thấy biểu hiện quái lạ của Bạch phu nhân và sự rời đi đầy hốt hoảng của Bạch Phù Dung như thế, Bạch Mãn Đường đoán rằng nhị muội đã làm chuyện gì khiến cho mẹ phật ý. Thế là Bạch Mãn Đường buộc nhanh cương ngựa và vội vã tiến về phía phòng riêng của Bạch phu nhân, muốn xoa dịu, dỗ ngọt mẹ trước để bà đừng tức giận.
Rất lâu về sau, Bạch Mãn Đường vẫn luôn hối hận về quyết định đó của mình. Nếu hôm đó chàng ta không đến phòng của Bạch phu nhân thì sẽ không nghe được bí mật đáng sợ, sau đó sẽ không phạm phải sai lầm khủng khϊếp phá hủy cuộc đời của chính chàng ta và của cả Bạch Phù Dung.
Lúc Bạch Mãn Đường đến trước phòng của Bạch phu nhân thì cánh cửa đã đóng kín. Bạch Mãn Đường không hề ngạc nhiên. Từ trước đến nay, mỗi khi muốn răn dạy con cái, Bạch phu nhân đều gọi con vào phòng riêng, đóng kín cửa như thế. Bạch Mãn Đường thở phào. Như vậy xem ra người đã làm sai và bị nghe mẹ mắng chính là tam muội chứ không phải nhị muội.
Bạch Mãn Đường len lén lùi lại, chuẩn bị lui đi, tránh để phải nghe những lời mẹ răn dạy Bạch Cẩm Tú, khiến tam muội xấu hổ. Thế nhưng, với thính lực tinh nhạy của người có học võ, Bạch Mãn Đường lại thoáng nghe giọng của Bạch phu nhân vang lên:
- Cẩm Tú, con đâu cần phải ghen tị với Phù Dung như thế? Nó chỉ là một con tiện nhân mà thôi.
Những lời của Bạch phu nhân khiến Bạch Mãn Đường đang đứng ngoài cửa tình cờ nghe được mà sửng sốt. Sao mẹ của chàng lại dùng những từ ngữ cay nghiệt như thế khi nói về nhị muội của chàng như thế? Tiện nhân? Nhị muội là tiện nhân sao? Đây là lời mà một phu nhân hiền huệ như mẹ của chàng nói về chính con gái của mình sao? Bạch Mãn Đường hoang mang. Không phải mẹ của chàng vẫn luôn rất yêu thương và tự hào về nhị muội sao?
Bên trong căn phòng kia, có lẽ Bạch Cẩm Tú cũng rất kinh ngạc. Nàng ta thảng thốt hỏi lại:
- Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?
Bạch phu nhân trìu mến vuốt tóc con gái, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng:
- Ý ngay trên mặt chữ đó thôi. Mẹ vốn định chờ thêm một thời gian nưa mới nói cho con biết, nhưng con cứ tỏ ra ghen tị với con tiện nhân đó như thế, có thể sẽ khiến nó nghi ngờ, cũng có thể khiến cha của con bất mãn. Hơn nữa, con càng làm như thế càng tôn nó lên mà hạ thấp bản thân mình xuống. Con không cần phải bực tức, chẳng mấy chốc nữa thôi, Bạch Phù Dung sẽ trở thành một con ả tiện nhân mà ai ai cũng khinh thường, ai ai cũng có thể chà đạp.
Bạch Cẩm Tú vẫn không hiểu, thắc mắc hỏi:
- Mẹ, mẹ có thể nói rõ ràng hơn không? Nhị tỷ chẳng phải cũng là con gái của mẹ hay sao? Chẳng phải bấy lâu nay mẹ vẫn luôn yêu thương, quý trọng và tự hào về tỷ ấy hay sao? Mẹ không cần vì an ủi con mà nói những lời trái lòng như thế.
Bạch phu nhân gắt lên:
- Con im đi! Con tiện nhân đó sao có thể là con gái của mẹ được chứ? Con gái do mẹ sinh ra chỉ có một mình con mà thôi. Mẹ chỉ có hai đứa con là đại ca của con và con mà thôi.
- Vậy còn nhị tỷ?
- Nó là thứ tạp chủng, là một con ả tiểu tiện nhân do một con ả đại tiện nhân sinh ra mà thôi. Đừng nôn nóng. Hôm nay mẹ cố ý gọi con vào đây, còn đóng kín cửa lại thế này, chính là muốn kể cho con nghe một câu chuyện xưa. Nào, ngồi xuống đi, chuyện khá dài đấy.