Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường, giúp Bạch Phù Dung có thể ngắm được cảnh hồ sen. Trong hồ, có khá nhiều đóa sen hồng tươi thắm, duy chỉ có một đóa hoa sen trắng duy nhất. Thế nhưng đóa sen trắng ấy lại không mấy tươi, cành hoa nằm rạp xuống mặt nước, cánh hoa ủ rũ đã bị dập tả tơi, vương rất nhiều bùn đất.
Hình ảnh đóa hoa sen trắng rũ rượi như vừa bị ai vùi dập phũ phàng làm cho trong lòng và cả tâm trí của Bạch Phù Dung như bị ai đó giáng cho mấy đòn nặng nề khiến nàng choáng váng. Không hiểu sao Bạch Phù Dung lại có linh cảm bất an, nàng bỗng cảm thấy, số phận của nàng rồi cũng sẽ giống với đóa hoa sen bên hồ kia, bị chà đạp, dày vò đến thê thảm.
Xe ngựa xóc nảy một cái, Bạch Phù Dung hồi tâm tỉnh trí, định thần lại. Nàng hối hả buông rèm cửa sổ xuống, đoan chính ngồi lại ngay ngắn, không dám nhìn ra bên ngoài nữa.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã về đến Bạch gia trang. Bạch Phù Dung vẫn còn cảm thấy tinh thần hoảng hốt một cách kỳ lạ. Bạch Phù Dung rất ngạc nhiên. Nàng vốn không phải là người đa sầu đa cảm. Tại sao nàng lại bị ảnh hưởng bởi hình ảnh của một hồ sen như thế chứ? Lúc ấy, Bạch Phù Dung không thể nào lý giải nổi tâm trạng của mình. Mãi đến sau này nàng mới hiểu, đó có lẽ chính là linh tính bất an báo hiệu chuỗi ngày êm đềm của nàng sắp kết thúc. Bởi vì sau buổi chiều nhìn thấy hồ sen ấy, Bạch Phù Dung đã bắt đầu bước chân lên con đường ngập đầu đau khổ và tủi nhục.
Bạch Phù Dung vội vã xin Bạch phu nhân cho lui về phòng riêng để tắm rửa, nghỉ ngơi. Nàng mong rằng nước lạnh sẽ giúp nàng giải tỏa bớt được nỗi bứt rứt và bấn loạn trong lòng. Bạch viên ngoại gật đầu đồng ý ngay. Nhìn bóng lưng mảnh mai của Bạch Phù Dung bối rối rời đi, khóe miệng của Bạch viên ngoại nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị. Tuy nhiên bà ta nhanh chóng thu lại nét mặt, nghiêm nghị bảo Bạch Cẩm Tú:
- Con còn đứng đó làm gì? Mau theo mẹ vào phòng. Mẹ cần phải nghiêm túc nói chuyện với con.
Bạch Cẩm Tú xụ mặt, phụng phịu bước theo phía sau Bạch phu nhân. Bạch Phù Dung luống cuống quay về phòng. Lúc này vẫn còn chưa tới giờ cơm, Bạch Phù Dung muốn nằm nghỉ ngơi một lát để tinh thần ổn định hơn. Nàng không muốn khiến cho phụ mẫu lo lắng. Nào ngờ Bạch Phù Dung chỉ vừa đặt lưng lên giường đã ngủ thϊếp đi mất.
Khi đôi mắt vừa nhắm lại, Bạch Phù Dung lại nhìn thấy Trì Trọng Danh đang đứng bên hồ sen ban nãy, nhìn nàng say đắm và mỉm cười rất dịu dàng.
Bạch Phù Dung mơ màng cảm nhận nàng đã bước tới bên cạnh Trì Trọng Danh, nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng nõn của mình ra cho chàng nắm lấy. Rồi dưới ánh nắng chiều vàng óng, cả hai sóng vai nhau dạo bước quanh hồ sen. Đó đúng là một giấc mơ rất đẹp khiến cho Bạch Phù Dung không kìm được mà nở nụ cười.
Thế nhưng, trong cơn mơ kia, sau khi đi được một đoạn ngắn, Trì Trọng Danh lại dẫn Bạch Phù Dung đến ngay trước đóa hoa sen trắng đang nằm rũ rượi, tả tơi, cánh hoa nhuốm đầy bùn bẩn thỉu kia. Bạch Phù Dung nhìn cánh hoa đã bị biến dạng và nhơ nhớp trước mắt mà trong lòng của nàng bỗng hốt hoảng vô cùng. Linh tính bất an trỗi dậy báo hiệu một điềm chẳng lành sắp đến. Bạch Phù Dung vội vàng vùng vẫy, muốn thoát khỏi Trì Trọng Danh để bỏ chạy. Nhưng Trì Trọng Danh nắm lấy Bạch Phù Dung rất chặt. Không chỉ vậy, chàng còn ôm siết Bạch Phù Dung vào lòng, đè nghiến lấy nàng xuống bờ hồ mà hôn thắm thiết.
Bạch Phù Dung vừa sợ hãi vừa nhục nhã, muốn la to lên để kêu cứu, nhưng miệng nhỏ đã bị Trì Trọng Danh chặn lại. Nàng giãy giụa không ngừng, nhưng không thể nào thoát được đôi tay rắn chắc như sắt của Trì Trọng Danh. Đôi tay đó không chỉ ôm Bạch Phù Dung đến phát đau mà còn hung hăng xé rách váy áo của nàng, suồng sã sờ soạng khắp cơ thể mơn mởn của nàng, vần vò tấm thân thiếu nữ của nàng.
Lúc này Bạch Phù Dung vẫn còn sợ hãi và nhục nhã, nhưng đồng thời lại có một cảm giác khác lạ bao trùm lấy nàng đến từng chân tơ kẽ tóc. Máu rần rật chảy khắp châu thân làm cho Bạch Phù Dung cảm thấy cả người nóng ran, khô khốc. Trì Trọng Danh càng lúc càng hành động quá đáng hơn. Bàn tay của chàng ta chu du trên từng mảng da thịt non mềm của Bạch Phù Dung. không hề có một chút gì thương hương tiếc ngọc. Ấy vậy mà, Bạch Phù Dung ngoài đau đớn ra lại cảm thấy có chút thư sướиɠ mơ hồ. Nàng vừa ngỡ ngàng cảm nhận kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ đó, vừa xấu hổ không thôi.
Bạch Phù Dung bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị. Nàng nhận ra bản thân vừa nằm mơ, hơi thở dồn dập không rõ là thở phào nhẹ nhõm và mừng rỡ hay luyến tiếc. Lưng đã ướt đẫm mồ hôi, tóc mai cũng bết vào da mặt, Bạch Phù Dung len lén lau nhanh những giọt nước trên cơ thể, trong đầu không tự chủ được mà lại nhớ về đóa hoa sen trắng bên hồ kia. Hình như trong giấc mơ của nàng, đóa hoa sen ấy vốn đã dập nát lại còn bị giẫm đạp giày xéo nên đã rã cánh, rụng nhụy, hoàn toàn bị tàn phá.
Cảnh tượng trong cơn mơ kỳ quái và hiện thực đầy ám ảnh đã khiến Bạch Phù Dung bấn loạn tâm thần trên suốt đường về. Những rạo rực cồn cào trong cơ thể khiến Bạch Phù Dung vừa sợ hãi vừa khó chịu và xấu hổ.