Mẹ và em gái Hạ Tử An nhìn anh bế Trình Nguyên ngồi vào bàn ăn, cảm giác ngũ vị tạp trần.
Hai tai Trình Nguyên đỏ muốn nhỏ máu, nếu bây giờ có cái lỗ cậu sẽ chui xuống ngay không do dự, hoặc giả như có cái quần để trùm lên đầu cũng được, miễn sao không phải đối diện với cả chục cặp mắt đang nhìn cậu chòng chọc với tâm thái hóng chuyện vô đối. Mấy chị giúp việc còn che miệng khúc khích cười khiến Trình Nguyên càng ngại ngùng hơn.
Đặc biệt là phản ứng của mẹ Hạ Tử An sau khi nghe cậu nói mình là con trai, bà có vẻ hơi shock, ngẩn ra mất một lúc, cảm giác không tin vào điều mình vừa nghe được.
"Con trai? "
"Dạ… "
"Thật ra… con trai cũng được… "
Chả hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì, hay vì quá thích đứa bé này mà mẹ Hạ Tử An tự nhiên lại nói ra mấy lời như vậy.
"Mẹ! "
Hạ Tử An dở khóc dở cười, anh nào có rớt giá đến mức phải đi yêu con trai chứ? Số thư tình anh nhận
sắp dày hơn chục quyển từ điển rồi có được không?
"Nhìn tôi làm gì? Ăn đi. Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
Hạ Tử An tiện tay gắp một miếng sườn cho Trình Nguyên, đồng thời đẩy chén nước sốt về phía cậu.
Trình Nguyên điên cuồng lắc đầu.
"Không… đồ ăn ngon lắm… "
"Thế thì ăn đi."
"Đúng đó Nguyên Nguyên, ăn nhiều vào con. Nhìn con mỏng người quá. "
Mẹ Hạ Tử An gắp liền tù tì ba bốn miếng thịt bò kho, món ăn bà tâm đắc nhất cho Trình Nguyên. Hạ Linh, em gái Hạ Tử An, cắn cắn đầu đũa, cúi sát xuống bát cơm trước mặt, hai mắt cong cong liếc nhìn mẹ mình, lại nhìn sang ông anh trai đang tập trung ăn mấy món ăn, cảm thấy bầu không khí thật là vi diệu.
Mọi người đang ăn thì một người đàn ông trung niên xuất hiện. Dáng người ông cao lớn bệ vệ, mặt mũi giống Hạ Tử An, và quan trọng là vừa bước vào nhìn quanh một lượt, ông đã vui vẻ đập vai Hạ Tử An cái bốp.
"Thằng nhóc này, cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái về hả? Làm mẹ mày mong mãi! "
Không biết vì cú đập của bố mình, hay vì câu nói của ông mà Hạ Tử An suýt thì phun cơm ra ngoài, nghẹn đỏ bừng cả mặt.
Trình Nguyên ngồi cạnh vội giúp anh vỗ lưng, tận tình đưa nước cho anh, gần như là hành động theo thói quen, vì Châu Dực Nhiên mỗi khi ăn với cậu đều nhanh nhanh chóng chóng cho xong, ăn cơm như đánh giặc, ăn một bữa nghẹn hai ba lần, sau đó dõng dạc đề nghị tốt nhất buổi trưa của ai người ấy ăn, Châu Dực Nhiên ăn với bạn mình,
không làm phiền Trình Nguyên nữa.
Rốt cuộc là ai phiền đến ai? Ai mới là người cảm thấy phiền chứ?
Trình Nguyên không vạch trần Châu Dực Nhiên, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười phun ra bốn chữ.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ. "
Châu Dực Nhiên tức tới muốn lật bàn.
"Tôi với anh có học cùng lớp đâu, sao cứ phải ăn trưa cùng nhau? Hôm trước anh ra muộn làm tôi đợi anh đói muốn chết!"
"Hôm đó là việc ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ chú ý… "
Trình Nguyên thở dài.
Kì thật Châu Dực Nhiên nói quá lên để khỏi phải ăn trưa với Trình Nguyên thôi, chứ anh cũng không bắt cậu chờ lâu đến thế.
Hội học sinh có việc gấp buộc anh phải chạy qua, xong việc là Trình Nguyên hớt hải phóng ngay tới chỗ hẹn ăn trưa với Châu Dực Nhiên, trời nắng chang chang cứ thế để đầu trần chạy lon ton, tới nơi đã mồ hôi nhễ nhại. Châu Dực Nhiên nằm dài trên băng ghế gỗ, chân nọ gác lên chân kia say sưa đánh game. Vừa đặt máy chơi game xuống vươn vai ngồi dậy thì thấy bóng người nhỏ bé từ xa chạy tới, muốn mắng vốn hai câu cái tội cho cậu leo cây, lại thấy đầu nhỏ của Trình Nguyên sắp bốc khói đến nơi, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Châu Dực Nhiên tức mà không làm gì được, rút giấy cho Trình Nguyên lau mồ hôi, cầm quyển tập quạt xoạch xoạch, chán chẳng buồn ăn nữa.
"Tôi muốn ăn trưa với bọn Trương Vũ, Lâm Thiên”
Châu Dực Nhiên dài giọng chán nản, vắt ngang cái thân cao gần mét 9 ra bàn.
"Được. "
Không ngờ Trình Nguyên thế mà lại đồng ý.
"Được thật á?"
"Ừ. "
Trình Nguyên nhịn cười nhìn Châu Dực Nhiên vui vẻ vung tay trong không khí, thầm nghĩ cậu ta y chang một con cún ngốc, vừa to vừa ngáo.
Tuy nhiên ngày hôm sau, giây phút hạnh phúc của Châu Dực Nhiên tắt ngóm khi thấy Trình Nguyên bưng hộp đồ ăn ngồi xuống cạnh Lâm Thiên.
"Anh… anh tới đây làm gì? "
Châu Dực Nhiên tức tốc bật dậy.
"Ăn trưa. "
"Nhưng hôm qua anh đã nói… "
"Thì cả Lâm Thiên lẫn Trương Vũ đều ở đây nè.. . "
"Nhưng… "
Không bao gồm anh!
Nội tâm Châu Dực Nhiên gào thét.
Châu Dực Nhiên còn muốn "nhưng" thêm mấy phát nữa, Trương Vũ đã nhanh tay bịt mồm thằng bạn kéo xuống.
"Thôi ăn nhanh đi chiều còn có tiết đấy. "
"Hừ. "
Châu Dực Nhiên hậm hực bưng khay cơm, ngồi quay lưng lại với cái bàn, xúc từng thìa từng thìa tọng vào họng, như thể thứ cậu tống vào miệng không phải là món cơm canteen chán ngắt mà là Trình Nguyên. Ăn chết đồ khốn lươn lẹo nhà anh!!!
"Cái thằng này…"
Trương Gia Nguyên rất muốn bụp Châu Dực Nhiên mấy quả. Trình Nguyên lại coi như không có việc gì, vui vẻ mở hộp cơm chia cho Trương Vũ và Lâm Thiên món gà cay anh tự tay làm. Ba người ăn với nhau đến là hòa hợp, đến là vui vẻ, Lâm Thiên còn tuyên bố muốn cùng Trình Nguyên ăn cơm mỗi ngày khiến Châu Dực Nhiên chỉ muốn sút thằng em bay luôn khỏi ghế.
Bây giờ Trình Nguyên đã lên Đại học, không biết Châu Dực Nhiên không còn phải ăn trưa cùng anh nữa có
thấy hụt hẫng chút nào không, hay là càng vui mừng?
Kể ra từ lúc nhập học, Trình Nguyên cũng chưa ăn được bữa nào ra hồn cả. Vì lý do duy nhất khiến anh muốn nấu ăn, lại chẳng ở đây.
Hồi Trình Nguyên còn bé, ba mẹ cậu nhóc khá bận rộn, cơm trưa mang đi học đều do cậu tự tay chuẩn bị, hôm thì bánh mì trứng rán, hôm thì ít cơm với thịt và rau. Nói chung với một đứa nhóc mới 6 tuổi thì như thế đã là không mong đợi gì hơn rồi.
Châu Dực Nhiên cũng không khá khẩm hơn là bao, chẳng mấy khi được ăn cơm mẹ nấu, đồ mang đi học là do bác giúp việc chuẩn bị. Món ăn ngon lành phong phú chẳng đến nỗi nào, nguyên liệu đắt đỏ, nhưng Châu Dực Nhiên lại chỉ thích chầu chực ăn mấy món dở dở ương ương tự chế của Trình Nguyên, mè nheo đòi Trình Nguyên phải chia cho cậu phân nửa lương thực của mình, khiến cậu nhóc đến giữa chiều là bụng nhỏ sẽ sôi sùng sục. Sau đó rút kinh nghiệm lần sau làm cơm sẽ dư ra một phần cho Châu Dực Nhiên.
Viễn cảnh ăn chực chỉ chấm dứt khi Châu Dực Nhiên lên lớp 8, Trình Nguyên học lớp 9, Châu Dực Nhiên quen được một cô bạn gái rất thích nấu ăn, thường xuyên nấu bữa trưa mang đi cho cậu, còn trang trí bày biện xinh xắn. Món ăn của Trình Nguyên cũng "thất sủng" từ đó. Phải mất đến 1 tháng Trình Nguyên mới bỏ được thói quen làm hai hộp cơm mang đi, chỉ làm nhiều thức ăn hơn một chút để thỉnh thoảng Châu Dực Nhiên lại thò đũa sang gắp
mà thôi.