Có Nhện To Phía Trước

Chương 6: Mắt thấy, tai nghe, da cảm nhận chưa chắc đã là thật

Nhìn thấy đàn rươi biển đỏ tươi ồ ạt bơi đến chỗ mình, kích thước mỗi con đều to như con rết làm Bạch Quế dù biết đám này chẳng hại gì đến con người nhưng vẫn sởn hết cả da gà da vịt. Cậu vội vàng cuộn tròn người lại thành tư thế bảo vệ tự nhiên lấy tay bịt chặt tai lại, ai mà chẳng từng xem qua mấy cái bộ phim kinh dị lấy đề tài về sâu bọ côn trùng, rắn rết và nhện chui vào trong tai, trong mũi xong từ đó chúng nó chạy rần rần khắp người, nạn nhân sẽ vô cùng đau đớn.

Đặc biệt là lũ nhện, mười phim Bạch Quế từng coi thì hết chín bộ nói về sự thông thả thưởng thức nỗi đau nạn nhân của loài nhện, ăn sạch bên trong rồi từ từ chọc phá lớp da mỏng manh ra bên ngoài. Loài nhện quả là sinh vật đáng sợ nhất hành tinh.

Thời gian cậu suy nghĩ không tính là lâu nhưng mà hình như xung quanh không còn âm thanh của nước chảy. Tiếng rẻ nước do số lượng lớn rươi bơi cũng không nghe thấy, giống như là mọi thứ đột nhiên biến mất, không còn gì cả. Bạch Quế từ từ mở mắt ra xung quanh giờ đây không còn là nước nữa mà giống như đang trôi vô định trong một đám mây to. Cả một không gian không biết to nhỏ, dài ngắn bao nhiêu tất cả chỉ tồn tại một màu trắng sữa bàng bạc, thỉnh thoảng có vài màu nắng vàng hắt xuống một số nơi khiến cho không gian nơi này không còn quá ngộp ngạt mà rất ấm áp, dễ chịu.

“ Lần này lại đến nơi nào vậy? Hình như chuyện này có chút khó hiểu, lúc đầu là khu rừng cùng thác nước. Sau đó là biển sâu và người cá không thừa nhận có người cá con, bây giờ chắc là trên trời nhỉ? “

Cả không gian dường như chỉ còn lại một sinh vật sống là Bạch Quế, cũng chẳng có ai đáp lại câu hỏi của cậu. Đây là đâu? Tại sao lại ở đây?

Ở dưới mặt biển đại lục Athanasius, Sinh Thuỷ Quang nhận được tin tức từ dòng nước báo về, một lần nữa anh ta không thể cảm nhận được bất kỳ dao động nào của tên nhân loại đó. Lúc xuất hiện cũng vậy, biến mất cũng vậy, dù tên đó là pháp sư thiên tài tinh thông loại dịch chuyển, di dời đến mức nào đi nữa một khi đã sử dụng thì chắc chắn ít nhiều để lại dấu vết. Trừ khi là thần muốn mang nó đi, thay đổi dạng tồn tại thành dạng tồn tại nguyên thuỷ gần với chúng thần nhất mang nó đi.

“ Nực cười, nhân loại ti tiện đến kẻ được tôn thờ là thánh pháp sư cũng chẳng được thần linh ban phát cho nửa phần ánh mắt. Nếu tên nhân loại đó thật sự được ưu ái như vậy chắc người cá chuẩn bị kết hôn với con người đến nơi rồi. Chậc. “

Một ngày không xa quả thật người cá thật sự có mối kết hôn vô cùng hoành tráng với con người, lúc đó Thuỷ Sinh Quang chỉ muốn may cái miệng mình của quá khứ cho xong. Còn hiện tại anh ta vẫn rất ung dung với suy nghĩ chắc có tên nào rãnh rỗi đi cứu một con người chẳng có tích sự gì.

Thuỷ Sinh Quang nhìn viên thuốc đã hoàn thành trước mắt, anh nghĩ đến lời nói lúc đầu về hai đứa nhỏ người cá mà con người kia nói rằng đã gặp được. Thật sự vô lý người cá càng mạnh mẽ càng không thích sống ở các vùng nước quá phẳng lặng vì càng an toàn tài nguyên xung quanh càng ít, càng dễ bị tranh đoạt. Ở biển tầng nước càng sâu càng ít có người cá trụ lại sinh sống, tên kia nói gặp người cá ở thác nước trong rừng á? Cá người thì có chứ đâu ra mà có người cá, dốt nát.

Trong đầu thì dựng đàn chửi xối xả con người ngu xuẩn, đầu óc ngu xi tay thì cầm chắc viên thuốc bơi khỏi nhà. Lỡ đâu tên ngu ấy nói thật thì sao, dù hai đứa nhóc trên thác nước đó thật sự yếu nhớt thì anh cũng sẽ tìm cách đem tụi nó về với biển khơi, yếu thì yếu cùng lắm kêu tộc trưởng xây nhà cho tụi nó ở tầng nước trên cùng chỉ có việc ăn rồi chơi cùng đám cá nhỏ.

Xúc tu bạch tuột đỏ tươi nhanh chóng bơi xuống đáy biển, càng bơi áp lực nước càng ngày càng cao rất dễ dàng nhận thấy mực độ cá và các loại sinh vật, thực vật biển ngày cành thưa dần theo độ sâu. Ánh sáng cũng dẫn yếu ớt rồi tắt ngúm, xung quanh tối đen không thể nhìn thấy nhưng đó là với kẻ khác còn Sinh Thuỷ Quang với đặc thù chủng tộc cùng năng lực của bản thân vẫn ù ù bơi xuống mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Vùng này người cá gọi là dải nước phân cách* vì sinh vật sinh sống, đến tầng này đã mất hẳn hoặc khó phân biệt nhận thức về sáng tối.

* Trên đây là cách tác giả đặt tên theo truyện không áp dụng kiến thức này vào thực tế. Trên mặt khoa học đại dương được chia thành vùng khơi, vùng chạng vạng và vùng đại dương sâu. Mình đang dựa trên vùng chạng vạng ( mesopelagic ) ở vùng này rất ít, hầu như không nhận được ánh sáng mặt trời.

Dù bơi xuống ngày càng sâu nhưng tua bạch tuột của Thuỷ Sinh Quang vẫn rất ung dung hoạt động, thỉnh thoảng bơi xuống lại gặp vài sinh vật kỳ lạ to nhỏ bất đồng, mực độ phải nói là dày đặc. Mực độ này vẫn chưa đủ để chạm trán vài thuỷ quái nên khu vực này thường có người cá hoạt động, đây cũng là vùng an toàn.

“ A, ngài thánh sư. Thật vui khi gặp ngài ở đây. “

Thuỷ Sinh Quang nghe có người cá chào hỏi mình liền ngừng lại, người cá bơi đến là một người cá đực có cái đuôi mà san hô đỏ, tên nhóc này tên là Tảo Nhật Nhật khi còn bé mỗi lần thấy anh liền quắp đuôi cá bỏ chạy, chuyện này cũng đã rất rất lâu rồi.

“ Hiểm khi thấy ngài chịu rời khỏi vùng mặt trời đến đây, lần này không phải ngài lại muốn tìm tên cá xui xẻo nào xử tội chứ? “

“ Cá thì không nhưng người thì có một tên, đừng nói nhảm nữa ta phải đi ngay đây, tạm biệt tên nhóc đuôi đỏ. “

Chuyện anh mỗi lần tìm đến tận cửa phạt đám cá loi choi này cũng không lạ gì trong tộc, đám cá này được cái lớn xác, đánh đấm cứng cựa thì giỏi nhì là gây chuyện xong chuyền mất. Anh không đến tận nhà kiếm từng đứa thì đừng hòng chúng nó chịu sai.

Tảo Nhật Nhật nghe thánh sư nhắc đến con người liền đờ cả cá ra. Gì chớ, con người á? Cái đám da thịt mỏng manh chọt phát là xì máu xong vừa chạy vừa khóc ấy hả? Tảo Nhật Nhật nghĩ đến con người liền rùng mình lắc lắc đuôi cá bơi về nhà, hắn không thích con người, từng có vài người rơi xuống biển lúc thần biển nổi giận thế là hắn đem tên con người ấy xuống vùng an toàn. Bùm, thế mà yếu đến độ ấy.

Tha thứ cho đám người cá quê mùa chỉ biết bơi dưới biển này đi, đám cá này cứ tưởng ai cũng giống chúng nên nó chữa trâu què thành trâu chết. Thuỷ Sinh Quang cũng biết câu chuyện của Tảo Nhật Nhật, anh biết tên nhóc này không cố ý nên sau chuyện đó đã phổ cập thêm kiến thức bên ngoài cho toàn tộc tránh gây ra hiểu nhầm vì bất đồng suy nghĩ mà dẫn đến thảm hoạ. Bắt tên nhóc ấy lùa cá mỗi ngày cho ngôi làng chài ba tháng ăn năn, giờ thì nó ở lỳ dưới vùng an toàn luôn.

Thuỷ Sinh Quang bơi xuống sâu hơn nữa, bóng tối càng ngày càng đặc quánh, nước và tối không có sự phân biệt, giọt tối tích tụ thành một vùng biển chìm sâu dưới đây. Thuỷ Sinh Quang không để tâm đến trạng thái của nước nơi đây liền xuyên cả người qua, nước nơi này giống như sánh lại sẵn sàng giữ đuôi bất kỳ sinh vật nào dám xông vào nó. Tầng nước bọc xung quanh cơ thể khiến chất keo này không bắt được Thuỷ Sinh Quang, bơi xuống khoảng chừng một tiếng liền có cảm giác đã ra khỏi vùng nước như keo kia, chỗ này chính là cửa. Lối vào thực sự của bộ tộc, ở vùng an toàn cũng là khu vực người cá mang trách nhiệm canh phòng là nhiều, thiết lặp lượng lớn người cá có sức chiến đấu ở đó canh chừng.

Bơi một đoạn ngắn liền nhận thấy rõ rệt ánh sáng trong nước, cảnh vật xung quanh dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng chứ không còn đen đặc như tầng nước lúc nãy. Khác biệt lớn nhất chính là lực nước chảy, nơi đây sức ép của nước dễ dàng nghiền chết những kẻ không có thực lực dám bén mảng đến đây. Chiếc đuôi cá đặc biệt của Thuỷ Sinh Quanh nhanh chóng được cư dân xung quanh để ý đến, tất cả tộc nhân đều rất kính mến thánh sư. Nhiều lứa người cá sau khi chào đời đến nay đều lớn lên dưới cái nhìn của ngài, sau thần linh họ mến yêu và kính sợ đó là thánh sư.

Thuỷ Sinh Quanh nhanh chóng bơi thẳng đến thánh địa, anh cần phải làm rõ thân phận của tên con người kia mặc dù không muốn phải chấp nhận sự thực rằng kẻ được chúng thần thiên vị yêu thương.

Bên kia người được chúng thần yêu thương đang lạc ở một nơi không hề có gì ngoài mây. Bạch Quế không biết mình đã trôi đến đâu, thời gian đã trôi qua bao lâu, đầu óc nhanh chóng ong ong lên vì quá nhiều biến cố xảy ra phía trước tầm nhìn đang nhoè dần và cuối cùng cậu ngất liệm đi, mặc cho cơ thể trôi vô định trong không gian mênh mông.

“ Thật tội nghiệp, người xinh đẹp như vầy mà. “

Hình như có cái gì đó sờ loạn trên mặt cậu. Cái này rõ ràng là tay của con người, còn giọng nói đó sao mà nghe muốn rụng cả tai. Cứ tưởng lần này sẽ không thể mở mắt để thấy giống như lần trước gặp tên người cá kia, Bạch Quế dứt khoát mở to mắt liền thấy rõ hình dạng người đang sờ cậu. Thật sự người tội nghiệp ở đây đâu phải cậu đâu.

“ Anh là ai? “

“ Ta là Chu Nguyệt, người tên gì? Sao lại ngủ ở đây? Thật bản lĩnh. “

“ Tôi là Bạch Quế, lúc tôi mở mắt ra đã ở đây rồi. Nói thật mọi thứ quá mơ hồ, chẳng hiểu gì cả. “

Chu Nguyệt nghiên nửa cơ thể đánh giá Bạch Quế từ dưới lên trên. Đúng vậy, trước mặt Bạch Quế nhìn thấy nửa cơ thể con người sinh hoạt bình thường, đầu, cổ, hai tay đến eo. Còn lại chẳng có gì hết, không có gì hết, giống những người dị tật bị thoái hoá hai chi dưới.

“ Vậy bạn nhỏ Bạch Quế, cậu không biết nơi này là gì sao? “

Bạn nhỏ? Bộ tên này không thấy cậu đã già như vầy rồi hay sao mà còn bạn với chả nhỏ. Nói chuyện nhỏ nhẹ, người ta là đối tượng cần được ưu tiên.

“ Anh Chu Nguyệt có thể cho tôi biết nơi này là đâu không? “

“ Đảo mộng “

Dứt lời Bạch Quế liền thấy người đẹp tóc trắng tật nguyền ngã người về phía cậu. Hai bàn trắng nõn, các ngón tay thon dài dịu dàng che kín hai mắt cậu, Bạch Quế hoảng hốt muốn đẩy tay Chu Nguyệt ra. Cậu không ngờ rằng nhìn người mảnh khảnh như vầy lại có sức lực rất lớn, chẳng xê xích nổi một chút.

“ Quế Quế ta thật mong sẽ giữ em nơi này, chỉ mình tôi và em. Bé ngoan, trước mắt đôi khi không phải là thật, em nhớ nhé. ”

Xưng hô như thể tình nhân của nhau làm Bạch Quế nổi hết da gà da vịt, tự nhiên khơi khơi cái có một người mới gặp chưa đến nửa ngày đã mở miệng nói lời mật ngọt. Cậu cảm nhận thấy dường như có thứ gì đó đang bao bọc cơ thể cậu lại, vừa giống chỉ lại vừa giống tơ, muôn vàn vạn sợi dệt thành kén. Cảm giác lành lạnh, mượt mà thật sự rất giống cảm giác lúc cậu sờ vào chất lụa thượng hạng.

“ Nhớ rõ ta nhé, còn giờ thì bé con ngủ ngon. “

Kịch nhỏ

Bạch Quế : Chuyện gì đây? Chuyện gì đây? Không cho tôi lời giải thích là mai tôi leo rào tới xử bà đấy.

Nhện to: Khò khò khò, mơ thấy người… người đẹp.