Cậu và Chu Quân Dực là trúc mã lớn lên cùng nhau, hai người có thể nói là như hình với bóng. Thậm chí, khi học đại học, bạn cùng phòng còn từng trêu chọc hai người bọn họ... Nói bọn họ là một đôi, mà khi đó, Túc Vũ Minh cũng không hề phủ nhận.
Bởi vì Chu Quân Dực đã từng hẹn hò bốn lần, mà bản thân cậu, trước kia cũng đã từng nảy sinh tình cảm với một nữ sinh trong lớp, thế nên, cậu cũng chưa từng để ý đến mấy lời nói đùa này của đám bạn học kia.
Nhưng mà, hệ thống có thể là vì những lời nói đùa đó mà nảy sinh hiểu lầm.
Người trước mắt này, chỉ sợ cũng không phải là Chu Quân Dực mà cậu quen biết.
Dù sao, biểu hiện của đối phương, thực sự là có chút đáng sợ.
Túc Vũ Minh ngửa đầu lui về sau, nhưng Chu Quân Dực lại trực tiếp lấn người về trước, hắn vén chăn lên, khi nhìn thấy Túc Vũ Minh đang để trần, con mắt cũng đều trở nên đỏ hồng.
"Cậu còn sống... Cậu còn sống, thật sự quá tốt rồi..." Ngón tay vuốt ve sườn mặt Túc Vũ Minh, Chu Quân Dực liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Nhưng hành động này, lại khiến Túc Vũ Minh cảm thấy kinh hãi. Ngay khi cậu giơ tay, chuẩn bị đẩy hắn ra, thì trong đầu lại chợt có một thanh âm ngăn cản động tác của cậu.
[Túc chủ không thể thô bạo với đối tượng công lược như vậy! Chúng ta trải qua ba ngày ba đêm thẩm tra, mới chọn trúng đối phương! Hy vọng túc chủ có thể bình an trải qua thời gian giảm sốc này trước khi tiến vào thế giới nhiệm vụ.]
Giọng nói của hệ thống vẫn lạnh như băng, nhưng lại mang theo một chút tức giận.
Túc Vũ Minh suy nghĩ, cảm thấy bản thân còn chưa phẫn nộ đâu, cái hệ thống quỷ quái này lại có tư cách gì để nổi giận, thì đột nhiên, bị người bạn tốt của mình áp xuống giường, cậu liền không khỏi kinh hãi!
"Chu Quân Dực, cậu trước hết ngừng lại một chút..."
"Tôi đã nhịn rất nhiều năm, tôi bây giờ đã hoàn toàn không muốn nhẫn nhịn thêm nữa. Tôi vốn cho là bản thân có thể yên lặng dõi theo cậu, nhưng mà bây giờ, cái gì cũng đều không còn..."
Chu Quân Dực cố gắng kiềm nén tiếng nức nở trong cổ họng, khiến Túc Vũ Minh nhất thời có chút không đành lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn.
Nhưng mà nào ngờ rằng, ngay sau đó, Chu Quân Dực cũng đã trực tiếp ngăn chặn bả vai của cậu, điên cuồng cắn xé cánh môi mềm mại.
Ngón tay lại càng dọc theo sống lưng, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, rất nhanh liền mò tới hậu huyệt giấu bên trong bờ mông tròn trịa của cậu.
Cái chỗ kia bây giờ đang gắt gao mấp máy, hoàn toàn không cho phép ngoại vật tiến vào, nhưng mà động tác của Chu Quân Dực lại mười phần thô bạo, hắn rất nhanh liền nhét đầu ngón tay của mình vào, lề mề xoa nắn bên trong vách hang mềm mại.
Túc Vũ Minh kinh ngạc muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện, tay chân của mình đang nhũn ra, cánh tay căn bản là không nhấc lên nổi, chỉ có thể để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
"Hãy đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu..." Túc Vũ Minh muốn ngăn cản Chu Quân Dực, nhưng mà lời nói chỉ vừa nói ra miệng, cậu liền phát hiện, câu tiếp theo của mình liền đã biến điệu thành tiếng rêи ɾỉ.
Hệ thống dường như không cho phép Túc Vũ Minh làm ra bất kỳ hành vi phản kháng nào.
Mười phần cường ngạnh, bá đạo bức bách cậu phải tiếp nhận sự cường bạo của Chu Quân Dực.
Từ trong điên cuồng khôi phục được một chút thần trí, ngón tay Chu Quân Dực liền chậm rãi vuốt ve gương mặt của Túc Vũ Minh, sau đó, rất nhanh lại theo phần ngực trần trụi, trượt đến phần bụng dưới.
Tiếp đó, Chu Quân Dực liền cầm lấy tính khí đang dựng thẳng ở trước người của Túc Vũ Minh.
"Thứ này thật đáng yêu..." Âm thanh hắn mang theo một điểm ý cười.
Ở trong lòng Túc Vũ Minh cũng đã mắng Chu Quân Dực không dưới trăm lần. Cậu cố gắng giẫy giụa, muốn né tránh sự đυ.ng chạm này.
Nhưng ở trong mắt của hắn, hành động phản kháng đó của cậu, lại chẳng khác gì một loại tình thú.
"Tôi suýt chút liền quên mất, quả nhiên, ở trong giấc mơ, cậu mãi mãi cũng sẽ không cự tuyệt tôi."
Chu Quân Dực cúi đầu, chậm rãi hôn dọc theo sườn mặt của Túc Vũ Minh. Đồng thời, ở bên dưới, cũng chậm rãi tăng thêm hai ngón tay.
Ba ngón tay đồng thời chuyển động, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu.
Túc Vũ Minh chỉ có cảm giác hậu huyệt của chính mình đang bị chống ra, khiến nhục huyệt bại lộ trong không khí, bị không khí lạnh như băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy.
Túc Vũ minh theo bản năng muốn khép hai chân lại, nào ngờ, lại bị Chu Quân Dực đè bắp đùi xuống, đồng thời, hắn cũng đã nhân cơ hội đó, chen chân vào giữa hai chân cậu.
Túc Vũ Minh biết rõ Chu Quân Dực có thói quen ngủ khỏa thân, nhưng lại không nghĩ tới, thói quen này, vậy mà lại khiến tình cảnh của hai người trở nên lúng túng như vậy.
Đồ vật đã cương cứng lên của Chu Quân Dực, bây giờ cũng đã áp vào trên đùi của Túc Vũ Minh.
Mà ngón tay hắn, thì cũng đang chuyên chú đùa bỡn điểm mẫn cảm, tìm được nơi tròn trịa hơi nhô lên trong tràng đạo kia, không ngừng dùng ngón tay đè ép, cọ sát.
Ngón tay của hắn thỉnh thoảng cong lên, lại chậm rãi nhấn xuống, có lúc rút ra, có lúc lại hoàn toàn đâm vào.