Chắc là vừa mới vận động, trên người anh mặc một bộ thể thao ngắn tay cùng một cái quần dài, phía sau lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi. Ngắn tay bó sát, Từ Hi Nhiễm có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp đường cong được phác họa, tay lộ ra cũng rắn chắc hữu lực, giống như chiếc áo không thể chứa đựng hết.
Từ Hi Nhiễm biết dưới lầu có phòng thể thao, không nghĩ tới anh sớm như vậy đã rời giường rèn luyện, ánh mắt cô quét đến trên đùi anh, anh mặc quần đến kín mít, cô biết anh mang chân giả, nhưng từ lúc quen biết anh vẫn luôn mặc quần dài, cô còn chưa thấy anh mang chi giả như nào, ngày thường đi đường cùng người bình thường không khác nhau, rảnh rỗi không có việc gì còn rèn luyện thân thể, cô thậm chí còn hoài nghi, anh có phải thật sự tàn tật hay không.
Tưởng Dư Hoài nghe được tiếng động quay đầu lại xem, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tưởng Dư Hoài không trong trạng thái đi làm, không mặc tây trang kín đáo, cả người lộ ra một loại tùy ý, tóc cũng không cần tỉ mỉ chau chuốt, thường ngày anh sẽ dùng keo xịt tóc chỉnh trang một chút, làm cho cả người có tinh thần, lúc này không có keo xịt tóc định hình, tóc tán loạn trên đỉnh đầu.
Không khoác tây trang tinh xảo làm người nhìn thôi đã thấy sợ, cho người ta một loại cảm giác người sống chớ đến gần, lúc này anh nhiều thêm vài phần nhu hòa.
Từ Hi Nhiễm gặp ánh mắt anh có chút xấu hổ, cô giống như ở trên người anh chú ý lâu lắm, cô nói: “Anh Dư Hoài hôm nay không ra ngoài sao?”
“Không có.”
“Anh sớm như vậy đã vận động sao? Khó được nghỉ ngơi sao không nghỉ thêm?”
“Thói quen.”
Di động Từ Hi Nhiễm vang lên, cô cầm lấy vừa thấy là Vương Lệ Lệ gọi tới, cùng Tưởng Dư Hoài kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại bên đó gọi tới, nhìn điện thoại Từ Hi Nhiễm liền có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy bên đó gọi điện thoại đến không có chuyện gì tốt, hoặc là nói, chỉ cần dính tới bên đó liền không phải là cái gì chuyện tốt, tựa như cô đã từng, giống như thời thời khắc khắc đều tràn ngập sốt ruột, chẳng vì cô hiện tại đã thoát khỏi hoàn cảnh kia, không cần sinh hoạt khốn khổ, chỉ là những thứ đó khắc sâu ở trong trí nhớ, một khi gặp được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức ở quay cuồng trở lại.
Cho đến khi chuông điện thoại sắp tắt Từ Hi Nhiễm mới nhận, đầu bên kia Vương Lệ Lệ vừa ra khỏi miệng chính là oán giận, “Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Con đây là cái khẩu khí gì? Dì và ba con còn có em gái tới thăm con, bảo an tiểu khu không có mắt không cho chúng ta đi vào, em ra đón chúng ta một chút.”
Nghe được lời này Từ Hi Nhiễm nhíu mày, “Mấy người đến bên này làm gì?”
“Nghe con nói này, chúng ta không thể đến gặp con à, mau ra đón chúng ta, cúp.”
Vương Lệ Lệ luôn thích đúng lý hợp tình sai sử cô, chẳng ngại cô hiện tại kết hôn vẫn như cũ không thay đổi.
Tưởng Dư Hoài thấy sắc mặt cô không tốt lắm, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cha mẹ em cùng em gái đến đây, đang ở cửa.”
“Nếu đã tới cửa vậy mời bọn họ vào.”
Từ Hi Nhiễm cũng sợ bọn họ cùng bảo an nháo lên, đến lúc đó vứt mặt mũi Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm đi ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Vương Lệ Lệ cùng Từ Đóa đang tranh chấp cùng bảo an, một loại bực bội chợt từ đáy lòng xông lên, Từ Hi Nhiễm đi lên nói xin lỗi bảo an, bảo an biết cô, lúc này mới cho người đi vào, Vương Lệ Lệ đi vào còn không thuận theo không buông tha một đường hùng hùng hổ hổ.
“Bảo an bên này cũng quá không lễ phép, con bớt thời giờ khiếu nại một chút.”
Từ Hi Nhiễm sắc mặt nặng nề không nói chuyện.
“Từ Hi Nhiễm, chị sống ở chỗ này sao? Ở khu biệt thự?” Lời này là Từ Đóa hỏi.
“Ừm.” Từ Hi Nhiễm nhàn nhạt đáp một câu, cô nói: “Mấy người tới sao không nói trước một tiếng? Hôm nay anh Tưởng ở nhà nghỉ ngơi, mấy người tùy tiện đến sẽ quấy rầy đến anh ấy.”
Từ Xương Đông nói: “Đều là người một nhà cái gì quấy rầy không quấy rầy, con nói như vậy cũng quá khách khí.”
Từ Hi Nhiễm chỉ hy vọng bọn họ đừng ở lâu, đừng làm ra chuyện xấu gì, cô không muốn Tưởng Dư Hoài bởi vì người nhà cô mà ảnh hưởng khó được lúc thả lỏng tâm tình. Từ Hi Nhiễm đưa bọn họ vào nhà, Từ Đóa vừa vào cửa liền kinh ngạc cảm thán nói: “Nhà này cũng quá đẹp rồi.”
Dì Cường nghe nói có khách tới đã đặt dép lê ở huyền quan, Vương Lệ Lệ nhìn thấy trên người dì Cường có tạp dề, hỏi Từ Hi Nhiễm: “Đây chính là giúp việc nhà con?” Vương Lệ Lệ nói liền đem giày trên tay đưa cho dì Cường, “Phiền toái bà giúp tôi đánh giày một chút.”
Từ Hi Nhiễm chịu đựng lửa giận nói: “Dì Cường không phải giúp việc, dì ấy chỉ phụ trách nấu cơm cùng giặt quần áo.”
Vương Lệ Lệ nói: “Này còn không phải là giúp việc sao?”
Dì Cường tính tình tốt, ngày thường cũng thích nói chuyện phiếm cùng Từ Hi Nhiễm, biết tình huống trong nhà cô, không muốn mẹ con vì bà mà khắc khẩu, vội vàng nhận giày nói: “Không có việc gì không có việc gì, tôi đi hỗ trợ cất.”
Từ Đóa cùng Từ Xương Đông đã đổi giày, lúc này đang ở phòng khách đi đi lại lại, nhìn đông nhìn tây sờ sờ. Từ Xương Đông tìm một vòng không thấy Tưởng Dư Hoài, hỏi: “Con không phải nói Tưởng tiên sinh ở nhà sao? Sao không gặp người khác?”
Từ Hi Nhiễm nói: “Ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Từ Đóa ở trong phòng khách đi một vòng, nói: “Từ Hi Nhiễm, chị có phòng để quần áo sao? Em có thể xem phòng để quần áo không?”
“Có cái gì đẹp?”
“Đừng keo kiệt như vậy? Là ở trên lầu sao?”
Từ Đóa không đợi cô trả lời liền chạy lên trên lầu, Từ Hi Nhiễm sợ cô ta quấy rầy Tưởng Dư Hoài vội vàng theo sau, phòng Từ Hi Nhiễm vừa lúc thông với phòng để quần áo, buổi sáng rời giường cô có thói quen mở cửa thông gió, Từ Đóa thấy có cửa phòng mở ra liền trực tiếp chạy vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy phòng để quần áo.
Từ Hi Nhiễm gả cho Tưởng Dư Hoài vì không cho anh mất mặt, mua mấy bộ quần áo không tồi, Từ Đóa liếc mắt một cái liền thấy được, liên tục kinh ngạc cảm thán, “Nhiều như vậy, váy này cũng quá đẹp đi, này… Cổ trang à? Rất quý sao?”
Từ Đóa cầm chính là một cái váy hồng nhạt, trực tiếp gỡ xuống mặc lên người, Từ Hi Nhiễm lấy lại hỏi: “Làm gì?”
“Em thử một chút không được sao?”
“Quần áo của tôi cô thử làm gì?”
“Quần áo chị mặc còn thiếu sao? Chị cũng quá vong ân phụ nghĩa?”
“Tôi mặc đều là quần áo cô không cần, đó đều là tôi muốn sao?”
Từ Hi Nhiễm cầm quần áo treo lên, đẩy cô ta ra bên ngoài, “Đi ra ngoài đi.”
Từ Đóa trong lòng bất bình, trước kia Từ Hi Nhiễm đều là nhặt quần áo cô không cần nữa mặc, mà hiện tại quần áo Từ Hi Nhiễm mặc số lẻ cô đều mua không nổi.
“Còn không phải là gả cho chồng có tiền sao? Thật là keo kiệt.” Từ Đóa hầm hừ xoay người đi.
Từ Hi Nhiễm đi xuống lầu, liền thấy Từ Xương Đông cầm lấy bình hoa trang trí phòng khách đánh giá, Từ Hi Nhiễm hoảng sợ, đi lên trước vẻ mặt khẩn trương nói: “Đây là đồ anh Tưởng cất giữ, cẩn thận vỡ.”
Từ Xương Đông ha hả cười nói: “Bình hoa này thật là đẹp mắt, Hi Nhiễm à, con có thể nói Tưởng tiên sinh đem bình hoa này tặng cho ba không, Tưởng tiên sinh gia đại nghiệp lớn, cũng không thèm để ý một cái bình hoa đâu?”
Từ Hi Nhiễm còn chưa nói lời nào, liền nghe được Vương Lệ Lệ ở một bên quát: “Đây là cách bà đánh giày cho tôi? Đánh thành như vậy? Bà có biết làm việc không?”
Từ Hi Nhiễm quay đầu nhìn lại, liền thấy Vương Lệ Lệ đứng ở trước mặt dì Cường vẻ mặt vênh váo hất hàm sai khiến, dì Cường vẻ mặt co quắp, trên mặt tươi cười đều cứng lại. Dì Cường ở bên này làm rất nhiều năm, Tưởng Dư Hoài cũng rất vừa lòng, hơn nữa dì Cường lớn tuổi, Tưởng Dư Hoài ngày thường cùng dì ấy nói chuyện đều rất khách khí, nào gặp quá loại ủy khuất này.
Dì Cường là người hòa khí, tính tình lại tốt, ngày thường đối xử Từ Hi Nhiễm cũng rất tốt, Từ Hi Nhiễm từ nhỏ đã thiếu tình thương, ai đối tốt với cô tâm cô đều cảm kích, nhìn thấy dì Cường bị Vương Lệ Lệ răn dạy, Từ Hi Nhiễm vẫn luôn nghẹn lửa giận lúc này rốt cuộc khống chế không được bộc phát ra.
“Các người đi ra ngoài đi!” Từ Hi Nhiễm tức giận nói.
Xung quanh lập tức trở nên an tĩnh, Vương Lệ Lệ tựa như không tin cô nói lời này, bà nói: “Con đang nói cái gì? Lời này của con là nói với chúng ta? Con bảo chúng ta đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, các người đi ra ngoài!”
“Mày cánh cứng rồi có phải hay không? Chúng ta chạy xa như vậy tới xem mày, mày lại đuổi chúng ta đi ra ngoài?”
Từ Xương Đông cũng nói: “Hi Nhiễm sao con lại thế này? Lời này chính là muốn cho chúng ta thất vọng buồn lòng.”
Từ Hi Nhiễm đem ánh mắt chuyển tới một bên, thái độ vẫn cứng rắn như cũ, “Các người đi ra ngoài, không cần ở lại nơi này, nơi này cũng không hoan nghênh các người, về sau cũng không cần đến.”
“Từ Hi Nhiễm, cô có phải quá vong ân phụ nghĩa? Cha mẹ tôi nuôi cô lớn như vậy, cô không biết cảm ơn thì thôi, còn đuổi chúng ta đi?” Từ Đóa nói, kéo cánh tay Vương Lệ Lệ nói: “Mẹ không biết cô ta keo kiệt, con nói thử xem quần áo cô ta cũng không chịu, ngẫm lại lớn như vậy, cô ta mặc quần áo của con còn ít sao? Đến lượt con muốn cô ta lại không chịu, con thấy cô ta chính là qua cầu rút ván!”
Vương Lệ Lệ cũng là phát hỏa, “Lá gan mày lớn quá dám cùng chúng ta làm bộ làm tịch có phải hay không? Tao nói cho mày biết, mặc kệ mày gả cho ai, là Tưởng phu nhân Vương phu nhân Trần phu nhân, tao vẫn là mẹ mày, ba mày cũng vẫn như cũ là ba mày! Có phải đã lâu không dạy dỗ mày làm mày không biết chính mình tên họ là gì?”
“Bà muốn dạy dỗ ai?”
Một giọng trầm lãnh uy nghiêm đột nhiên vang lên, bầu không khí ồn ào náo động nháy mắt yên lặng trở lại.
Mấy người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy từ cầu thang Tưởng Dư Hoài chậm rãi đi xuống, anh vừa tắm xong thay đổi quần áo, một bộ ở nhà thoải mái, tuy rằng không bằng tây trang giày da nghiêm cẩn doạ người, nhưng hàng năm lăn lộn trong thương trường đã tạo ra khí chất sẽ không bởi vì quần áo mà thay đổi.
Tưởng Dư Hoài đi tới gần, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Vương Lệ Lệ: “Bà vừa nói muốn dạy dỗ ai?”