“lúc vị bạn học này mới bắt đầu kiểm tra cửa sổ, vị hung thủ kia chưa có rời đi, mà là lợi dụng cái đinh do thi công ở độ cao bên ngoài tường, dựa vào phía trên cửa sổ.”
“điểm này, nửa bước đi từ bên ngoài vách tường, thì có thể nhìn ra.”
Thoáng chốc, sắc mặt của Tống Tư Âm trở nên trắng bệch, cơ thể không tự giác mà tới gần phía Hạ Lam, cả người lạnh run.
ở đây đều là người thông minh, đều hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Đồng.
Hung thủ cũng không có, ngay lập tức rời khỏi hiện trường xảy ra vụ án, vậy thì chứng minh, anh ta còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu!
Ranh rới mỏng manh giữa sự sống và cái chết.
Tống Tư Âm Ngay lúc cô không biết gì, thành công đi qua quỷ môn quan.
Đây còn chưa xong.
Nhìn thấy Tống Tư Âm lạnh run, Chu Đồng lại bổ sung một câu.
“theo mức độ xơ cứng của thi thể mà nói, lúc người chết vừa mới chết, thì đã bị nhét vào dưới gầm giường rồi.”
“nhưng mà, nước sơn màu đỏ trên mặt lại là mới, thậm chí lúc mới phát hiện thi thể, còn có thể thấy nước sơn mờ mờ bôi trên người thi thể.”
“cũng tức là, lúc hung thủ nghe thấy bạn học Tống gõ cửa, không chỉ không sốt ruột vội vàng mà rời đi, mà còn lấy ra son môi của người chết, bôi lên trên mặt của cô ấy.”
“làm xong hết, anh ta mới không có sợ hãi mà nhảy qua cửa sổ.”
bùm một cái, Tống Tư Âm một cái lảo đảo, sút chút nữa không chân trái đá chân phải, đem bản thân mình ngã xuống.
Giây cuối cùng, cô miễn cưỡng khống chế được cơ thể của mình, đứng thẳng tắp.
Cả cơ thể đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cái hung thủ kia......là cố ý!
Cái gọi là khuôn mặt cười kia, chính là vẽ cho Tống Tư Âm xem.
Xuất phát từ có mục định?
Có thể là vì trò đùa ác, cũng có thể là một loại thủ đoạn phát tiết nội tâm bất mãn của mình với người đời.
Nói tới đây, Chu Đồng dừng một chút, lập tức có chút nghiêm túc mà nhìn về phía Tống Tư Âm.
“vị bạn học này, xét thấy em là người phát hiện ra đầu tiên của vụ án này, lại cung cấp manh mối quan trọng như vậy. Hôm nay, e rằng em phải đến đồn cảnh sát với chúng tôi cả một đêm.”
Lời này là ý tứ gì?
Đây là hoài nghi cô là hung thủ sao?
Theo lời của Chu Đồng rơi xuống, Tống Tư Âm theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Lam, có chút căng thẳng mở miệng: “tỷ tỷ, em với bạn học Tần Hoài Mộng không phải rất quen thuộc, cho dù đi chăng nữa, cũng không nhất định có thể giúp được gì.”
Lời này quả thật là lời nói thật.
Tần Hoài Mộng trong mắt mọi người chính là người con gái ham tiền đúng nghĩa, ai cũng không muốn nói chuyện với cô.
Tống Tư Âm và cô ấy lại càng không phải là chung một đường.
Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm một cái, ôn nhu trấn an nói: “em không cần nghĩ nhiều, chỉ là làm theo quy định.”
Ánh mắt của Chu Đồng thường thường nhìn Tống Tư Âm bên cạnh Hạ Lam, trong mắt hiện lên một tia sáng, Hạ Lam đối với người ta nói ôn nhu như vậy, thật đúng là sống lâu gặp.
“vị bạn học này không cần căng thẳng, chỉ là yêu cầu nhân chứng đầu tiên ký tên mà thôi. Ngoài ra, em là nhân chứng nghi phạm duy nhất ở hiện trường, có thể có một số người đang chờ em xác định.”
Hóa ra cùng mình không liên quan.
Trái tim đang buộc chặt đột nhiên được thả lỏng, Tống Tư Âm nhìn Hạ Lam, gật đầu nhẹ.
“được, em tin tưởng tỷ tỷ.”
Trường học còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, đương nhiên Hạ Lam không thể tự mình mang theo Tống Tư Âm về cục cảnh sát, chỉ có thể sắp xếp cảnh sát bên cạnh trước mang đi.
Bọn họ ở trường học xử lý xong việc sau mới quay về cục cảnh sát.
Đợi cho Tống Tư Âm vừa đi, Chu Đồng liền mang theo hai lon cà phê đi tới bên cạnh Hạ Lam.
Ném nó qua, lon cà phê bay trong không trung.
Hạ Lam lại giống như sớm đoán trước được, một phen bắt lấy lon cà phê, thản nhiên mà mở miệng.
“không thích Nestle, đổi cái khác.”
Tức giận đảo một cái ánh mắt xem thường, Chu Đồng có chút bất đắc dĩ, “đại pháp y của tớ, cậu tỉnh đi! Nơi này chính là trường học, các học sinh thích uống cà phê cũng không có mấy người, nơi nào có cà phê đen chứ?”
“uống tạm đi, tối nay sợ rằng lại phải thức suốt đêm rồi.”
Vẻ mặt khi Chu Đồng nói lời này rất nghiêm túc, không giống làm bộ.
Quả thật, ở trong trường học xảy ra vụ việc xấu, bình thường đều sẽ thu hút sự quan tâm rộng rãi của xã hội.
Biện pháp tốt nhất chính là trước khi tin tức và thời điểm hoàn toàn lên mên, tìm ra hung thủ, cho trường học, cho gia đình, cho xã hội một cái công đạo.
Bằng không thời gian càng dài, áp lực càng lớn.
Hạ Lam không nói gì, chỉ là cả người quỳ rạp trên mặt đất, dùng một chút bột phấn rải trên mặt đất, tra tìm bất kì dấu vết nào có thể để lại.
Đây chính là tính chuyên nghiệp trong chức nghiệp của Hạ Lam.
Tuy rằng bình thường rất yêu sạch sẽ, đối với cái gì đó bóng nhẫy lại tránh không kịp.
Nhưng một khi đề cập đến án mạng hoặc là việc gì đó quan trọng, tất cả mọi thứ đều sẽ bị cô vứt sau đầu.
Không biết là cố ý hay là vô tình, sau khi Chu Đồng nhấp nhẹ một ngụm cà phê, thình lình mở miệng nói: “Hạ Lam, cậu cùng với cái bạn học Tống vừa rồi kia rốt cuộc là quan hệ gì?”
“bạn bè.” Hạ Lam lạnh lùng mà mở miệng.
Đáp lại Hạ Lam chính là âm thanh cười lạnh không chút do dự của Chu Đồng. “cậu cảm thấy mình có tin cậu không?”
“trước không nói cái ánh mắt của cô bé kia nhìn cậu dịu dàng tình cảm như vậy, ngay cả cậu đối với thái độ của em ấy cũng rất có vấn đề, được chưa?”
“người đầu tiên phát hiện án mạng, đặc biệt là bạn học người ở chung thời gian dài, là nghi phạm có khả năng nhất. Mà cậu hôm nay không những không nghi ngờ em ấy, còn vì em ấy lớn tiếng với tớ?”
“Hạ Lam, đây không phù hợp với tinh thần chức nghiệp của cậu.”
Lời này vừa nói ra, tay Hạ Lam hơi dừng một chút, cô cũng không quay đầu lại, tựa hồ căn bản là không thèm để ý việc này.
Chỉ là không nặng không nhẹ nói một câu. “Chu Đồng, dường như hôm nay cậu nói đặc biệt nhiều.”
“tớ nói là lời thật lòng.”
Ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Hạ Lam, tối nay Chu Đồng dường như rất cố chấp.
Cô sờ cằm của mình, lập tức cố gắng hết sức mà bày ra một biểu cảm đáng yêu trên khuôn mặt.
“Hạ đại pháp y, có phải cậu càng thích loại hình như vậy không?”