Bưng một bát mì ăn liền còn bốc khói, Bạch Bất Minh lo lắng nhìn Omega trước mặt.
“Có sao không?” Bạch Bất Minh lo lắng hỏi.
“Ừm.” Thẩm Hoài Ngọc nhấp một ngụm canh nhạt, hơi ấm chảy xuống thực quản khiến cậu có chút miễn cưỡng.
"Là do tôi làm liên lụy đến anh."
Thẩm Hoài Ngọc cảm thấy rất tiếc nuối, vốn dĩ Bạch Bất Minh cũng không cần phải chạy trốn như vậy, nếu cậu bị giao cho chợ đen, hắn chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Hay cứ như vậy rời đi, cũng không ai có thể trách cậu, dù sao tự bảo vệ mình ở Hoàng hôn tinh cầu là cực kỳ khó khăn.
Nhưng hiển nhiên, Bạch Bất Minh không có lựa chọn làm như vậy, ngược lại là tận lực bảo vệ cậu.
"Nói cho cùng, là do tôi lợi dụng cậu." Bạch Bất Minh bất đắc dĩ cười cười, hắn có cảm giác tinh thần lực của bản thân chưa từng tốt như thế này.
Huống chi, Thẩm Hoài Ngọc chỉ là một Omega, cậu chính là một Omega nguyện ý tiếp nhận hắn, cho nên không thể bỏ mặc cậu được.
Thẩm Hoài Ngọc cảm thấy buồn ngủ sau khi ăn xong.
Năng lượng tiêu hao do thời kỳ động dục, cộng với việc phải không ngừng ẩn nấp đã khiến cho cậu vô cùng kiệt sức.
Bạch Bất Minh thu dọn mọi thứ rất nhẹ nhàng, nhìn Omega đang cuộn mình ở một góc trên sô pha, trong lòng liền có chút mềm nhũn.
Hắn nhón chân lấy áo choàng đắp lên cho cậu, hi vọng cậu sẽ ngủ ngon hơn.
Đây là ngày đầu tiên, và hắn chỉ có thể tự trách mình vì sự kém cỏi của bản thân.
Bạch Bất Minh thở dài.
Hắn không biết tại sao mình lại đến Hoàng hôn tinh cầu, khi hắn tỉnh lại thì đã ở trong đống đổ nát.
Tinh thần lực vô cùng đau đớn và những vết bầm tím khắp người đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi để tồn tại.
Chưa kể, hắn đã mất đi ký ức của hai mươi năm trước, nỗi hoang mang lo lắng khi mất đi ký ức đã ăn mòn trái tim của hắn lúc nào không hay.
Mà trên cơ thể hắn còn sót lại duy nhất mảnh vụn nhạc cụ, dường như tất cả cho thấy Bạch Bất Minh không bình thường như hắn vẫn tưởng tượng.
Nhưng thời điểm hắn trở về nhà với những vết thương chi chít trên cơ thể, hắn không biết bản thân sẽ gặp những người thân đang khóc trong niềm vui sướиɠ hay kẻ thù đang giương súng về phía mình.
Hắn đã lựa chọn tạm thời ở lại đây và gặp Thẩm Hoài Ngọc, người sẵn sàng thu nhận hắn.
Đây chính là may mắn của cuộc đời hắn.
Khuôn mặt Bạch Bất Minh có chút nhu hoà, nhưng lại vô cùng đau khổ khi nhìn thấy cốc nước tinh khiết duy nhất còn sót lại.
Có lẽ hắn nên đi bổ sung thêm một số nguồn thức ăn và nước uống, Thẩm Hoài Ngọc trông gầy hơn nhiều rất so với những người cùng lứa tuổi, nếu cậu không được nạp đủ năng lượng, hắn thực sự không biết cậu có thể sống sót hay không.
Hắn hôn lên đôi lông mày đang cau lại của Thẩm Hoài Ngọc, đút súng vào dây dưới áo gió rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn nên quay lại càng sớm càng tốt.
...
...
Thẩm Hoài Ngọc đột nhiên mở mắt ra.
Đồng hồ tích tắc trước mặt cho cậu biết rằng cậu chỉ mới ngủ chưa đầy một giờ.
Bạch Bất Minh để lại một mảnh giấy, trong đó nói rằng hắn chỉ đi ra ngoài mua một số nhu yếu phẩm, và bảo Thẩm Hoài Ngọc đợi ở đây, và hắn sẽ quay lại lâu nhất là sau nửa giờ.
Trái tim đập mạnh không ngừng, Thẩm Hoài Ngọc đè nén cơn lo lắng, không chút do dự giải phóng tinh thần lực, nhưng chỉ trong vài hơi thở, cậu đã khóa chặt lấy tin tức tố của Bạch Bất Minh.
——Nhưng mùi hương bạc hà sảng khoái đó nhuốm một mùi máu vô cùng đáng sợ.