Sát Vách Yêu Em

Chương 3: Tôi thất tình vào năm 17 tuổi (2)

Nỗi đau vì lại thất bại lần hai, cậu ấy được mọi người ngưỡng mộ còn có thiện cảm nữa, cô hội dường như càng lúc càng mong manh hơn. Sự mong chờ vào một kết quả tốt đẹp có lẽ rất khó. Giang Nhi ngồi lắng nghe tâm trạng của cô bạn thân, nam thần đấy có vẻ không được bình thường. An Hạ vội bác bỏ, cô đưa tay đảm bảo tính cách cậu ấy rất tốt. Một cái búng tay vào trán, cơn đau đến đột ngột.

"Đau."

Quách Giang Nhi lo lắng cho cô bạn ngốc của mình.

"Cậu đúng là phải khiến tớ bận tâm mới chịu được đấy à."

Kế hoạch hai thất bại, nhưng kế hoạch ba sẽ có hiệu quả thôi. Sáng sớm, Cố Vị Trạch đến lớp ngăn bàn lại có hộp sữa mà anh thích được đặt bên trong, cặp lông mày nhíu lại.

"Cậu ấy đúng thật là..."

Anh nhìn xuống cuối lớp nhưng ánh mắt tránh né ấy làm anh hơi khó hiểu, hộp sữa này không phải của An Hạ tặng sao.

Bạn nam sinh vỗ nhẹ vào vai anh, chỉ về phía cửa lớp, khoa khôi trên tay cầm hộp sữa giống hệt cũng là lúc ở căn tin cậu ấy mua hai hộp.

"Ồ...xem ra khoa khôi để ý cậu rồi."

Vị Trạch thờ ơ đưa hộp sữa cho cậu bạn bên cạnh, tờ giấy note cũng được anh xé đi. Khuôn mặt lạnh lùng không có chút hứng thú nào, nụ cười ban nãy cũng biến mất.

Mỗi sáng cứ thế, một hộp sữa cùng một tờ giấy note được để trong ngăn bàn, hành động đó được đưa lên trang tin trường. Những người hóng dưa đưa ra bức ảnh khoa khôi cầm hộp sữa y hệt.

"Dưa chín rồi các đồng hương ơi."

Giang Nhi đưa cho An Hạ, cô cười nhẹ bản thân là người làm mà, nét chữ ấy cậu ý phải biết chứ. Sự bất lực ấy khiến Quách Giang Nhi cũng không đỡ được, này cũng ngốc quá rồi.

Dần dần, việc hộp sữa như chuyện hàng ngày Vị Trạch phải nhận, cũng đã mấy tháng An Hạ không làm cái đuôi theo anh. Hôm nay, tròn một tháng, An Hạ kéo Giang Nhi đến sớm, mọi lần không thấy được biểu cảm của Vị Trạch đứng ngoài xem thế nào, An Hạ hào hứng ngắm nhìn cậu ấy, nhưng ánh mắt u buồn dần hiện lên, khuôn mặt tối sầm lại, hành động đưa hộp sữa cũng như xé tờ giấy note của mình. An Hạ cảm nhận một có một cái gì đó sắc nhọn vừa đâm qua tim của mình.

"Giang Nhi chúng ta mau đi thôi."

Vị Trạch nhìn ra phía cửa, bóng hình quen thuộc mà anh đang chờ đợi lướt qua.

"Là cậu ấy."

......................

Sau hôm đó, An Hạ không còn tặng hộp sữa nữa, cuộc trò chuyện giữa hai người đã được khoa khôi nghe thấy, cậu ta cười mỉm miếng ăn này sắp hoàn thành rồi để tôi giúp cậu phần còn lại.

Diễn đàn càng lúc càng bùng nổ, những bức ảnh hai người đi cùng nhau và những bài đăng ẩn ý của khoa khôi càng khiến mọi người tin đây là sự thật.

An Hạ nằm trong nhà, cô buồn bã nhìn những bức ảnh từng chụp chung của hai người chỉ là kỉ niệm thôi sao.

Ngày hôm sau, Vị Trạch đứng đợi An Hạ từ sớm, cô lủi thủi bước ra, những bài đăng ấy vẫn hiện lên trong đầu An Hạ. Một giọng nói từ phía sau vang lên, cô khựng lại cố trấn an mình.

"Nghe nhầm thôi."

An Hạ bước tiếp, bước đi cũng một lúc một nhanh hơn.

"Dương An Hạ cậu đứng lại cho mình."

Giọng nói ấy, cùng bàn tay ấm áp lâu nay mới được cảm nhận lại, vẻ mặt sững sờ của An Hạ khi thấy Vị Trạch.

"Cậu trốn tớ làm gì thế, không muốn làm cái đuôi nhỏ nữa à."

Dương An Hạ cười ngượng.

"Không...không phải."

Cố Vị Trạch bật cười, xem ra một câu nói đã dỗ được cậu ấy sau bao ngày qua cũng làm mình bất ngờ thật đấy.

An Hạ cúi mặt xuống tình huống bất ngờ như thế này bản thân chưa gặp bao giờ phải làm đây. Giang Nhi vội vàng đi lại, vẻ mặt tức giận cầm lấy tay An Hạ.

"Cậu ấy đi với tôi."

Hành động thân mật ấy làm khoa khôi ở phía sau khó chịu, những thứ đã thuộc về mình sẽ mãi là của mình.

Một tờ giấy lạc danh được đặt trong tủ áo của An Hạ, cô lưỡng lự nhưng vẫn quyết định sẽ đi. Sau tiết học, An Hạ đi đến điển hẹn, nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người. Một tiếng nói ở phía sau thu hút sự chú ý của An Hạ.

"Chắc có ai đó ở bên đấy."

Từng bước từng bước đi lại, hình ảnh khiến người ta bất ngờ đã hiện lên, khoa khôi nhận được cái ôm của Vị Trạch, tờ giấy trên tay cũng rơi xuống.

"Những lời nói sáng nay chỉ là giả thôi sao."

Khoa khôi cười mỉm, đưa tay lên đáp lại, hành động ấy càng làm cho nút thắt chặt hơn, cô chính thức từ bỏ và đưa ra quyết định của mình.

Vị Trạch cảm nhận được gì đó liền đẩy khoa khôi ra nhìn về phía bức tường kia, nhưng bóng người ở đó đã đi từ lâu.

"Vậy cảm ơn cậu nhá."

Khoa khôi gật đầu, tháng tới cậu ấy cũng vẫn thuộc về mình mà thôi.

......................

An Hạ ôm lấy bờ vai Giang Nhi khóc thút thít, tốt hơn hết cô sẽ buông bỏ cậu ấy. Sự trốn tránh lâu như vậy cũng không có tác dụng gì.

Vị Trạch nhận tin bố đang bệnh nặng bên nước ngoài, anh đứng dưới nhà đợi An Hạ nhưng cô không xuất hiện, xe nhà đến gấp, bác tài nhìn bào đồng hồ lo lắng.

"Cậu không đi là sẽ không kịp nữa đâu."

Cố Vị Trạch nhíu mày lại, nhìn lên phía cửa sổ lần cuối.

"Tớ sẽ quay về cậu phải chờ đấy."

Nỗi buồn cũng đỡ hơn, đi đến lớp học dường như hình bóng Vị Trạch không còn thấy nữa, tiếng bàn tán vang lên.

"Nghe nói cậu ấy ra nước ngoài từ hôm qua rồi."

Dương An Hạ đang cầm chiếc bút trên tay cũng khựng lại, cậu ấy đi mà cũng không nói một lời sao, cùng đi với khoa khôi nữa ư...Giang Nhi nhíu mày, cậu khoa khôi kia trông giả nai như thế mà tên Vị Trạch cũng mắc bẫy. An Hạ cười nhạt:

"Cậu ấy đi rồi cũng tốt hơn là ở lại."