Sát Vách Yêu Em

Chương 2: Tôi thất tình vào năm 17 tuổi (1)

Dương An Hạ lắc lư theo chiếc xe, tư thế không chịu ngồi yên của cô làm Cố Vị Trạch bất lực, anh nhíu mày lại, chiếc xe lái gấp theo quán tính cơ thể An Hạ ngả vào lòng anh.

"Ưʍ...ấm thật đó."

Ánh mắt né tránh, anh quay mặt sang bên khác để không nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đang ngủ say của cô. Một giấc ngủ sâu, kí ức vào 10 năm trước quay lại.

"An Hạ, cậu có mau dậy không."

Tiếng gọi của người bạn thân thiết, An Hạ gấp gáp thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi chạy ra. Trên con đường quen thuộc, cũng đã là học sinh cấp 3, tuổi được yêu, được thương. Giang Nhi nhíu mày lại, vẻ mặt không thích.

"Cậu lại nói linh tinh cái gì đấy hả, đừng bảo là cậu vẫn chưa tỏ tình nhá."

An Hạ cúi mày lại, nhìn những bức ảnh của nam thần trong điện thoại, không sao dù là hai người ở cùng một tần số nhưng họ cũng không thể đến được với nhau mà. Giang Nhi khựng lại, chiếc xe dừng đột ngột làm người đi đằng sau không kịp trở tay, một vụ tai nạn nhỏ xảy ra.

An Hạ ngồi đằng sau bị chiếc xe đè lên chân, cô cau mày lại hôm nay đã đi muộn còn gặp chuyện này nữa. Giọng nói ấm áp vang lên, đôi bàn tay thon gọn đưa lại về phía cô.

"Cậu không sao chứ."

An Hạ gật đầu, đưa tay cho cậu nam sinh ấy đỡ dậy, đôi chân nhỏ bị thương ở đầu gối, anh nhíu mày lấy băng cá nhân trong cặp ra dán vào vết thương.

"Cũng không còn sớm nữa, tớ đi trước nhé."

Lời cảm ơn chưa kịp nói ra, Giang Nhi buồn bã nhìn chằm chằm vào cô bạn thân, ánh mắt tức giận quát lớn.

"Cậu còn đứng đó mà mê mẩn hả, tớ đưa cậu đến phòng y tế trường."

An Hạ gật đầu, là cậu ấy Cố Vị Trạch, chiếc chân đang chảy máu dường như không nát mà cảm thấy dễ chịu.

Trong phòng y tế, cô y tá lắc đầu nhẹ, ngã xe như thế này chắc sẽ đau lắm, em cố nhịn nha. Khử trùng vết thương, thấm máu...nhưng khuôn mặt tươi cười ấy vẫn không thay đổi. Một người ngay đến vết xước đã la lên nay lại bình thản đến đáng sợ, Giang Nhi lo lắng tiến lại gần.

"Cậu ổn không đấy, thường ngày gặp chuyện này cậu đã khóc thút thít rồi mà."

Dương An Hạ hào hứng nhìn Quách Giang Nhi.

"Cậu nam sinh lúc nãy chính là Cố Vị Trạch đấy."

Giang Nhi "ồ" một tiếng, vẻ mặt không hứng thú ngồi đợi. Vết thương được sử lý cẩn thận, cũng đã hết tiết 1, Giang Nhi đỡ An Hạ cùng về lớp học. Một sự trùng hợp bắt đầu diễn ra, Cố Vị Trạch gấp gáp đi đến phòng y tế, hai người ra vào nhau một cái rầm.

"An Hạ cậu không sao chứ."

Cố Vị Trạch nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, vẻ mặt có phần bất ngờ.

"Là cậu sao."

Băng gạt lớn trên chân khiến anh có phần áy náy, xin ít thuốc giảm đau từ cô y tá, Vị Trạch chạy đến chỗ hai người ánh mắt kiên quyết nói:

"Chuyện đi lại trong tuần tới tớ sẽ giúp."

An Hạ hoảng hốt, bản thân vừa nghe thấy câu nói gì thế này, một bàn tay ấm áp chạm vào cô, vẻ tự tin nhìn nam thần.

"Vậy tuần tới cô bạn thân của tôi sẽ giao lại cho cậu."

Hứa với nhau xong, Vị Trạch rời đi nhanh chính, sự thán phục của An Hạ nhìn Giang Nhi đúng là chị em tốt.

Tuần mới cũng bắt đầu, An Hạ dậy sớm hơn mọi lần, cô chuẩn bị chu đáo chờ đợi Vị Trạch đến. Cậu ấy vẫn ít nói và lạnh lùng như thế, nhưng mỗi lần gặp sự thân thiết của hai người cũng tăng thêm.

Một tuần cũng trôi qua nhanh chóng, vết thương cũng đã khỏi, An Hạ buồn bã ngồi nhìn Giang Nhi.

"Hôm nay là buổi cuối cùng rồi, mình sắp không được gặp cậu ấy rồi sao."

Quách Giang Nhi lắc đầu, vẻ mặt hào hứng bày cách cho An Hạ.

"Nếu chưa có thì chúng ta sẽ làm cho nó có."

Về đến nhà, An Hạ từ trong túi móc ra một chiếc bánh bao lớn, với hai con mắt long lanh.

"Quà đền đáp cho cậu trong tuần qua."

Vị Trạch bật cười, anh nhìn chiếc bánh bao lớn như thế còn cả khuôn mặt ngây thơ của cô đúng là thật giống nhau. Nhận lấy món quà đền đáp, lời chào tạm biệt không biết khi nào còn có cơ hội được gặp cậu ấy, có lẽ mình đã dùng hết sự may mắn trong năm để được cậu ấy đưa đón trong một tuần.

Một kế hoạch mới được lên tỉ mỉ, hành trình khiến nam thần phải đổ gục của Dương An Hạ bắt đầu. Sự nhanh nhẹ hoạt bát của cô cùng sự ăn ý, nắm bắt thông tin của Giang Nhi. Chỗ nào có cậu ấy sẽ có mặt sự xuất hiện của An Hạ, sự gặp mặt lên kế hoạch này khiến Vị Trạch có phần bất lực.

"Dương An Hạ cậu đúng là cái đuôi nhỏ mà."

An Hạ nuốt nước bọt, cười ngượng.

"Không phải đâu tớ thấy cậu tham gia nhiều hoạt động vậy cũng phải có một người để đưa nước chứ."

Cố Vị Trạch cười mỉm chỉ tay về phía sau, một thùng nước lớn được để gọn gàng ở trên ghế, An Hạ nhăn mặt nhìn vào trai nước đang cầm trên tay, xem ra cơ hội của mình thật mong manh.

"Thế cậu tính ngồi đây đến bao giờ."

An Hạ cười trừ đưa chai nước đặt vào tay Vị Trạch cuốn gói chạy nhanh đi. Một bạn nam sinh đi lại, nhìn bóng người vừa đi cười khẩy.

"Quên khoa khôi trường rồi sao."