Nam Phụ Pháo Hôi Xé Bỏ Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 1-1: Chu Chỉ cũng xứng sao?

Giữa hè, ánh mặt trời cực nóng.

"Meow ~~~"

Căn phòng nhỏ hẹp, cũ nát, một chiếc quạt điện cũ kỹ thổi vào giường đệm.

Một con mèo lam mập mạp ghé vào trên giường ngủ say.

Nghe thấy tiếng bước chân, mèo lam mở bừng mắt, mạnh mẽ mà nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy vội tới đôi chân ở bên cạnh.

Vinh Nhung từ trên móc nối lấy xuống bình giữ ấm, cảm nhận được sự mềm mại ở mắt cá chân, anh cúi đầu, nói với tiểu mập mạp.

"Không thể mang em theo được."

"Meow, meow~~~"

Mèo lam phát ra tiếng kêu thật nhỏ, gương mặt nhẹ nhàng cọ quanh mắt cá chân.

Đã là mèo trưởng thành, hơn nữa còn là con mèo đực, vậy mà âm thanh phát ra thật mềm.

Khi Vinh Nhung gọi người đến để sửa điều hoà, nhân viên hỏi anh có muốn nuôi mèo không.

Lúc ấy, Vinh Nhung không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

Với điều kiện kinh tế và tình trạng thân thể anh ở hiện tại, muốn nuôi sống chính bản thân còn khó khăn, huống chi lại nuôi thêm một con mèo.

Nhưng vị nhân viên kia nói anh ta hết hạn thuê nhà, anh ta muốn dọn đi theo chị gái, cùng ở chung với vợ chồng chị gái, nhưng bọn họ không cho phép anh ta nuôi mèo, nếu mà tìm không được chủ mới, có lẽ mèo lam phải trở thành mèo hoang.

Cuối cùng Vinh Nhung cũng chấp nhận nuôi mèo lam.

Thời điểm người nhân viên đem con mèo đưa cho anh, anh đã quên hỏi quễ mèo tên là gì.

Chờ đến buổi tối, anh muốn hỏi tên mèo, thuận tiện hỏi thêm khi nuôi cần phải lưu ý những gì, kết quả phát hiện rằng nhân viên đã xoá bỏ bạn tốt với anh.

Vinh Nhung rất nhanh biết được lý do tại sao nhân viên xoá bỏ bạn tốt. Bởi vì đây chính là một con mèo bệnh.

Mắt trái của tiểu gia hỏa bị bệnh đυ.c thủy tinh thể, còn bị viêm mũi, thường xuyên hắt xì, lúc hắt xì còn chảy ra nước mũi.

Cho nên cái lý do vợ chồng chị gái không cho nuôi mèo thật ra là nói dối. Trên thực tế, anh ta chỉ là không muốn chữa bệnh cho mèo thôi.

"Không ngờ chúng ta giống nhau nha, đều bị người khác từ bỏ."

Biết được tiểu gia hoả cũng giống với anh, đều không có nhà để về, ngược lại Vinh Nhung càng kiên định thành thục nuôi nó ở bên người.

Bởi vì là một con mèo bệnh, nên chủ cũ nhất định sẽ không đem nó trở về. Hơn nữa còn bị bỏ rơi, nên tính cách của tiểu gia hoả có chút dính người.

Vinh Nhung cong lưng, đưa tay sờ cằm nó, "Anh phải đến công trường, không có cách nào mang em theo. Làm nũng cũng vô dụng thôi. Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh quay về, có được không?"

"Meow, meow~~~"

Mặc kệ tiểu gia hoả kháng nghị, Vinh Nhung ôm mèo lam quay trở lại giường.

Trên giường có quạt điện thổi, sẽ mát mẻ hơn so với tới công trường.

Vinh Nhung tắt điều hoà.

Vào toilet nhúng ướt một cái khăn, treo ở trên cổ, một tay cầm mũ công trường, tay còn lại xách bình thủy đã phai màu, bước ra cửa.

Vừa ra cửa, Vinh Nhung liền cảm giác được nhiệt độ ở bên ngoài chênh lệch rất lớn so với ở trong nhà.

Chân mới từ trong cửa bước ra, một tầng khí nóng liền ập tới trước mặt.

Khoảng thời gian sau 12 giờ, chính là lúc nhiệt độ cao nhất.

Vào thời gian này, nếu làm việc ở ngoài trời, quốc gia quy định mỗi tháng sẽ có trợ cấp, có thể đến chỗ kế toán để nhận, mỗi ngày 20 đồng, một tháng cũng được 600.

Ở công trường còn có trợ cấp tiền cơm. 600 đồng, trừ đi tiền nước, tiền điện vẫn còn dư, có thể cải thiện một chút thức ăn của mèo lam.

Chờ cuối tháng phát tiền lương, anh sẽ đem mèo đi chữa bệnh.

Công trường không có cây xanh, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.

Vinh Nhung kéo mũ công nhân trên đầu xuống thấp một chút.

Thời điểm ra khỏi cửa, vì vội đi nên anh không có buộc chặt mũ. Đội trưởng ngẫu nhiên sẽ kiểm tra mũ bảo hộ, nếu ai đeo không đúng bị bắt được, sẽ bị phạt 50 đồng.

50 đồng có thể mua được bao cát mới cho quễ mèo.

Sinh hoạt thật không dễ dàng.

Hiện tại, anh phải nuôi thêm một miệng ăn, cần phải tính toán tỉ mỉ mới được.

Đem bình giữ ấm kẹp ở dưới nách, Vinh Nhung duỗi tay buộc chặt mũ bảo hộ.

Một đám người từ khu công trường tràn ra. Anh không chú ý ở phía trước có người, đầu liền đυ.ng trúng một người trong đám. Trên mặt đất không có đổ bê tông, bình giữ ấm kẹp ở nách ngay lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Tôi xin……"

Lời xin lỗi của Vinh Nhung bị một thanh âm thô bạo đánh gãy, "Mày làm cái gì vậy? Có phải lúc ra khỏi nhà không mang theo mắt đúng không? Đi cũng không thèm nhìn đường?"