Tất cả dàn nhạc đều không phải là một nơi yên tĩnh.
Dàn nhạc Phong Diệp lại là đoàn đội có sức cạnh tranh nhất trong thế hệ trẻ, không riêng gì người bên ngoài muốn tiến vào thay thế người bên trong, người bên trong còn muốn giẫm lên đồng đội của mình.
Bởi vậy, áp lực của Hoàng Hi Nguyệt càng ngày càng lớn, người trong dàn nhạc cũng chỉ là hiền lành như vẻ bề ngoài mà thôi, đặc biệt là hai nhóm violin.
Vốn dĩ Hoàng Hi Nguyệt muốn cố gắng tập luyện rồi nhờ Tạ Dịch Chi chỉ dạy, sau đó còn có thể tới gần nhạc trưởng.
Chỉ là Tạ Dịch Chi không phải người dễ bị lừa gạt, lúc trước anh mang Hoàng Hi Nguyệt về dàn nhạc, chính là nhìn trúng thiên phú của cô ta. Nếu là chuyện gì cũng chạy đến hỏi, vậy đem Hoàng Hi Nguyệt đến đây còn có ý nghĩa gì.
Cho nên Tạ Dịch Chi nhắc nhở vài lần liền không kiên nhẫn nữa: "Dàn nhạc Phong Diệp không dễ vào như vậy, nếu trình độ của cô thật sự không đạt được, có thể rời khỏi."
Hoàng Hi Nguyệt bị hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch trở lại căn hộ của mình, thu lại tâm tư khác, mỗi ngày đều dậy sớm luyện đàn.
Dù sao cũng có chút tài năng, hơn nữa khôi phục lại sự chăm chỉ như trước khi, Hoàng Hi Nguyệt miễn cưỡng có thể theo kịp bước chân của dàn nhạc.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất là do cô ta không phải nhạc công trưởng của nhóm violin, chỉ là một trong những thành viên của nhóm violin II, chỉ cần không phạm sai lầm trong lúc diễn tấu là được.
Không giống như cô ta, Hoàng Thu Thu ở dàn nhạc Tố Trúc có thể nói là như cá gặp nước. Ngoài việc tập luyện theo nhóm, cô và Trình Huy Khuê thường xuyên cùng nhau luyện tập trống định âm.
Nền tảng của Trình Huy Khuê rất tốt, về phía Hoàng Thu Thu, mặc dù khi tập luyện cùng dàn nhạc biểu hiện của cô không tệ, nhưng muốn một mình đánh trống định âm thì vẫn có chút không đủ dùng.
Nền tảng của cô quá kém, hoàn toàn là dựa vào thiên phú để chống đỡ.
Trình Huy Khuê học trống định âm mười mấy năm mới đạt tới trình độ như bây giờ, so sánh với anh ta, Hoàng Thu Thu hoàn toàn là một tay trống định âm học cấp tốc.
Hai người cùng nhau tập luyện, cũng có thể học hỏi ưu điểm của đối phương.
"Thu Thu, trong dàn nhạc Phong Diệp có người thân của em?" Nhân lúc nghỉ ngơi, Trình Huy Khuê tò mò hỏi.
"Ừm, là em gái của em." Hoàng Thu Thu cầm dùi trống trong tay, câu có câu không ngồi gõ, "Hình như thời gian tập luyện của dàn nhạc bọn họ đặc biệt dài."
Mấy ngày nay Hoàng Thu Thu gọi điện thoại cho chú, nói mình cũng đến đường Hoa Hằng.
Chú trầm mặc trong chốc lát, sau đó bảo cô chăm sóc Hi Nguyệt nhiều hơn.
Hoàng Thu Thu muốn đến căn hộ của Hoàng Hi Nguyệt thăm cô ta, nhưng mà Hoàng Hi Nguyệt vẫn luôn bận rộn tập luyện.
"Dàn nhạc Phong Diệp …. Hình như có chút liều mạng." Trình Huy Khuê vuốt cằm nhớ lại, "Anh có một người bạn nửa năm trước gia nhập vào Phong Diệp, nghe nói Tạ Dịch Chi đặc biệt tàn nhẫn, mắng chửi người khác luôn không nể tình, con gái cũng không buông tha. Cho nên thời gian tập luyện của bọn họ luôn bị tăng thêm."
"Anh ấy ... Mắng người?" Hoàng Thu Thu nhìn mặt trống, có chút tò mò bộ dáng Tạ Dịch Chi mắng người. Mặc dù bọn họ không có trao đổi nhiều, nhưng Hoàng Thu Thu cảm thấy nhiều nhất là Tạ Dịch Chi thích lạnh lùng đối đãi với người khác, thật sự không tưởng tượng ra bộ dáng mắng chửi của anh.
Hoàng Thu Thu lớn lên trong phố phường, cho rằng lời mắng chửi thường là một ít lời thô tục mang theo màu sắc, lại không biết đôi khi những lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng là mắng người.
"Dù sao cũng rất nghiêm khắc, so với anh ta, nhạc trưởng của chúng ta hiền lành hơn nhiều." Trong lòng Trình Huy Khuê vẫn còn sợ hãi, "May mà năm ngoái bọn họ không chọn anh."
"Hẳn là rất nghiêm khắc." Hoàng Thu Thu nhớ lại cảnh tượng lúc đầu gặp Tạ Dịch Chi, khi đó anh đối xử với một người xa lạ đều tương đối hung dữ, cũng bởi vì cô kéo nhị hồ quá khó nghe.
Hai người tán gẫu, Hoàng Thu Thuấn biết được Trình Huy Khuê có lịch tập luyện của dàn nhạc Phong Diệp, lập tức hỏi xin.
Nhìn lịch trình trong điện thoại di động, Hoàng Thu Thu phát hiện thời gian nghỉ ngơi vào chiều nay của của bọn họ giống nhau, cô chỉ cần ngồi đợi một lát.
Dàn nhạc Tố Trúc sẽ không kéo dài thời gian tập luyện, nhưng dàn nhạc Phong Diệp lại không đúng giờ, bởi vì vừa rồi Tạ Dịch Chi liên tục sa thải hai người.
Cho nên chờ Hoàng Thu Thu qua đó, nhân tài của dàn nhạc Phong Diệp vừa mới từ phòng tập luyện đi ra, người đầu tiên đi ra chính là Tạ Dịch Chi.
Tạ Dịch Chi mặc một bộ âu phục màu đen thẳng tắp, tôn lên dáng người thân cao chân dài, lông mày khẽ nhíu, khí thế bức người.
Anh đẩy cửa ra liền thấy Hoàng Thu Thu đứng ở trước băng ghế dài, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tùy ý hỏi: "Tìm Hoàng Hi Nguyệt?"
"Ừm." Hoàng Thu Thu cẩn thận gật đầu, Tạ Dịch Chi là nhạc trưởng của Hi Nguyệt, cô phải biểu hiện ra tôn kính mới được.
Tạ Dịch Chi nhìn hai cái, cuối cùng vẫn nuốt lời trở về.
Người này nhìn giống như một cây gân, ngây ngốc, phỏng chừng anh nói cũng vô dụng.
Sớm biết vậy lúc ấy nên chụp ảnh lưu lại chứng cứ, Tạ Dịch Chi nâng chân dài lên, đi ngang qua bên cạnh Hoàng Thu Thu như có điều suy nghĩ.
Làm sao Hoàng Thu Thu biết được Tạ Dịch Chi đang suy nghĩ cái gì, cô đứng ở cửa cẩn thận nhìn người đi ra, cuối cùng cũng đợi được Hoàng Hi Nguyệt.
"Hi Nguyệt." Hoàng Thu Thu lập tức lộ ra tươi cười, chào hỏi Hoàng Hi Nguyệt.
Hoàng Hi Nguyệt không dấu vết nhíu mày, rất nhanh cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Thu Thu, dàn nhạc Tố Trúc nghỉ ngơi sớm như vậy sao?"
Trước kia Hoàng Thu Thu giống như một cái cái đuôi đi theo phía sau cô ta, Hoàng Hi Nguyệt không chỉ xem thường cô, đồng thời trong lòng lại có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Hiện giờ loại cảm giác này biến mất, nhưng có một số chỗ còn có thể lợi dụng, ví dụ như hiện tại...
"Ai vậy Hi Nguyệt, bạn của cô?" Đồng đội đi ngang qua bên cạnh nghe được dàn nhạc Tố Trúc, nhịn không được mà dừng lại.
Hoàng Hi Nguyệt tiến lên kéo cánh tay Hoàng Thu Thu: "Là chị gái tôi, chị ấy gõ trống định âm ở dàn nhạc Tố Trúc."
"Trống định âm? Cô chính là tay trống định âm mới của bọn họ?" Mấy người xung quanh đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Trong dàn nhạc, chắc chắn tay trống định âm là một nhân vật không thể thiếu, địa vị cao hơn nhiều so với các nhạc công bình thường.
Mặc dù bình thường hai dàn nhạc vẫn luôn âm thầm so sánh với nhau, nhưng đối với những người có địa vị cao hơn mình, bọn họ vẫn tương đối tôn trọng.
Hoàng Thu Thu cảm thấy người của dàn nhạc Phong Diệp cũng hiền lành giống như dàn nhạc Tố Trúc, sau khi được Hoàng Hi Nguyệt nắm tay đi ra khỏi đường, cô nhỏ giọng nói: "Hi Nguyệt, chị nghe nói mấy ngày nữa dàn nhạc bọn em sẽ đến sân vận động Định Thành diễn tấu, em không cần khẩn trương, khán giả đều rất tốt."
Tin tức này là do Trình Huy Khuê vừa tiết lộ cho Hoàng Thu Thu, cô có chút lo lắng Hoàng Hi Nguyệt sẽ khẩn trương. Trước kia ở trung học, lần đầu tiên Hoàng Hi Nguyệt tham gia một buổi biểu diễn, những ngày đó cô ta luôn dậy sớm luyện đàn, nhìn ra được là vô cùng khẩn trương.
Cho nên đến bây giờ Hoàng Thu Thu vẫn luôn lo lắng Hoàng Hi Nguyệt không thể thích ứng.
Chỉ là Hoàng Hi Nguyệt nghe được những lời này, chỉ cảm thấy Hoàng Thu Thu đang khoe khoang việc được đi tham gia diễn tấu trước cô ta.
Đương nhiên Hoàng Hi Nguyệt che giấu biểu tình của mình rất tốt, cô ta hơi tự giễu cười cười: "Em có thể khẩn trương cái gì, cũng không phải là nhạc công trưởng của nhóm violin, chỉ là ngồi ở phía sau mà thôi. Không rõ ràng giống như vị trí của chị."
"Không sao, sau này Hi Nguyệt sẽ là một nhạc công violin giỏi." Hoàng Thu Thuận an ủi, cô cũng thật lòng cho rằng. Đối với violin, Hi Nguyệt luôn rất cố gắng, một ngày nào đó sẽ tiến thêm một bước. Lúc này đây, cuối cùng Hoàng Thu Thu cũng biết được căn hộ của Hoàng Hi Nguyệt, sau khi đi vào, vô cùng tự nhiên giúp cô ta thu dọn quần áo chất đống trong phòng.