Ban đêm, đèn đuốc ở đường Hoa Hằng sáng trưng, âm nhạc vang bốn phía.
Lúc này cửa sổ phòng Hoàng Thu Thu luôn được mở ra, tiếng nhạc bốn phía sẽ theo gió thổi vào, cô ngồi trong phòng khách nghe đủ loại âm thanh phong tình khác nhau này.
Có đôi khi cô có thể nghe thấy những sai lầm nhỏ của nhạc công này, hoặc là tình cảm của nhạc công kia. Thông qua âm nhạc, Hoàng Thu Thu cảm thấy chính mình đang lắng nghe vô số người thì thầm, lải nhải đủ loại cảm xúc của bọn họ.
Một loại cộng hưởng kỳ diệu.
"Cộc, cộc, cộc, ..." Ngòi bút gõ vào mặt bàn thủy tinh, Hoàng Thu Thu hòa âm cho những âm thanh yêu thích của mình, nhất định đối phương không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn làm không biết mệt.
Chỉ cần tiếng nhạc không ngừng, cô có thể ngồi ở đây suốt cả một ngày.
Đột nhiên, một tiếng violin nổi lên. Âm sắc thanh thúy dễ nghe, trong chốc lát có thể cảm nhận được rõ ràng người diễn tấu lạnh lùng quyết lại đoán, quan trọng hơn là ... Âm thanh cách cô rất gần.
Hoàng Thu Thu nhịn không được đứng lên, đi về phía ban công theo âm thanh phát ra. Ánh đèn ở căn hộ bên cạnh luôn tối sầm, cuối cùng hôm nay cũng sáng lên.
Một bóng người đứng ở rèm cửa sổ, xem động tác, tiếng violin vừa rồi là do anh diễn tấu ra.
Cửa sổ không đóng hết, Hoàng Thu Thu nhìn kỹ một vòng, phát hiện cửa sổ thủy tinh bên phải căn hộ Tạ Dịch Chi mở ra một nửa, âm thanh chính là truyền ra từ đó. Đây được xem như là tiếng violin hay nhất mà Hoàng Thu Thu từng nghe trong đời thực.
Không chỉ cô nghe thấy, dường như mấy người chơi violin trong những căn hộ xung quanh cũng nghe thấy, sau khi nghe thấy, có một người còn đặc biệt mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn một chút.
Hoàng Thu Thu đứng ở ban công suy nghĩ một chút, cuối cùng quay lại phòng khách cầm lấy điện thoại di động, gửi cho người đàn ông đối diện một tin nhắn.
【Xin chào, tôi là Hoàng Thu Thu ở căn hộ đối diện phòng anh, cửa sổ phòng anh không đóng kín.】
Nhiều ngày như vậy Hoàng Thu Thu chưa bao giờ nghe thấy tiếng kéo đàn violin của Tạ Dịch Chi, chỉ là nhìn thấy bóng anh chơi đàn một lần, chứng tỏ khi chơi violin anh sẽ kéo tất cả cửa lại. Hơn nữa nhìn phản ứng của người xung quanh, cũng không giống như đã nghe anh diễn tấu nhiều lần.
Đương nhiên Tạ Dịch Chi không phát hiện, thời điểm anh chơi violin đều không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Chờ anh nhìn thấy, đã kéo xong một khúc.
Thì ra thật sự tên là Thu Thu. Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm tin nhắn trong điện thoại nghĩ, vậy mà còn có người lấy tên thật của mình làm nickname.
Lực chú ý của Tạ Dịch Chi dừng lại ở một câu tin nhắn phía trước, sau đó mới đi tới trước cửa sổ đóng cửa lại.
Tạ Dịch Chi nhìn căn hộ đối diện, dùng điện thoại di động trả lời Hoàng Thu Thu, lại hỏi chuyện khác:
【Cô và Hoàng Hi Nguyệt là chị em ruột? 】
Nếu là trước kia, Tạ Dịch Chi không phải là một người có lòng hiếu kỳ. Có lẽ là bởi vì cô đánh trống không tệ nên anh mới quan tâm nhiều hơn một chút, trong lòng Tạ Dịch Chi tự nói với chính mình.
Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, Hoàng Thu Thu có chút sửng sốt, đây là lần thứ hai cô bị người ta hỏi vấn đề này.
【Hi Nguyệt là em họ tôi. 】
Em họ ... Tạ Dịch Chi cầm di động như có điều suy nghĩ.
Ở đường Hoa Hằng, phàm là tin tức liên quan đến âm nhạc, đều lan truyền đặc biệt nhanh. Ngày hôm sau cả đường phố đều biết đêm qua Tạ Dịch Chi kéo một khúc violin, những người không ở chung cư đều hối hận vì sao hôm qua chính mình lại đi ra ngoài.
"Không đi ra ngoài cũng vô dụng, cách xa nghe không rõ ràng." Nhạc công tụm năm tụm ba tán gẫu trên đường, một người trong đó oán giận.
"Chậc, chẳng lẽ cậu chỉ biết ngồi yên trong căn hộ của mình sao? Tối qua tôi nhận được tin nhắn liền lập tức chạy xuống dưới lầu nhà người ta." Một nhạc công bên cạnh đắc ý nói.
"Còn có thể như vậy?"
Đêm qua, sau khi nghe được tiếng đàn violin của Tạ Dịch Chi, mấy người ở căn hộ bên cạnh lập tức truyền tin cho nhóm bạn tốt của mình.
Sau khi Hoàng Thu Thu vào phòng khách nhắn tin, trên đường phố đã xuất hiện không ít người hâm mộ, đều trốn ở các góc tối của đường Hoa Hằng, sợ chính mình bị bại lộ.
"Thật sự rất dễ nghe, không biết vì sao lại không tiếp tục chơi violin nữa?" Một nhạc công tò mò cảm thán.
"Có lẽ là cảm thấy không có tính khiêu chiến gì, cho nên đi làm nhạc trưởng." Có người suy đoán.
Lời này vừa nói ra, vậy mà được không ít người đồng ý, cảm thấy có vài phần đạo lý.
"Tôi còn nghe nói năm đó Tần Bạc cũng học violin, về sau bị Tạ Dịch Chi đả kích, cuối cùng mới lựa chọn đàn dương cầm."
"Là Tần Bạc mà tôi biết sao?!"
"Đúng vậy." Mọi người đồng loạt trả lời. .
.....
Đêm qua, căn hộ của người trong dàn nhạc Tố Trúc là gần nhất, thời điểm Cốc Thành Kính tiến vào, bọn họ vẫn đang hưng trí bừng bừng bàn luận về lịch sử quá khứ huy hoàng của Tạ Dịch Chi.
"Đây là đang nói về ai?" Cốc Thành Kính tốt tính hỏi, bởi vì lần trước diễn tấu thuận lợi, mấy ngày nay tâm tình của ông đều không tệ, bộ dáng ông chú trung niên làm cho thành viên trong dàn nhạc rất có du͙© vọиɠ tâm sự.
"Chính là chuyện xưa của vị nhạc trưởng cách vách." Tất Chu là người đầu tiên mở miệng.
Khiến cho Dàn nhạc Tố Trúc xưng là "cách vách" cũng chỉ có dàn nhạc Phong Diệp, ở đường Hoa Hằng này, đây chính là hai dàn nhạc trẻ được chú ý nhất.
"Tạ Dịch Chi? Cậu ta làm sao vậy?" Cốc Thành Kính nhướng mày, trước kia cũng có vài người lén lút bàn luận, dù sao người có năng lực lại có nhan sắc, thật đúng là không nhiều lắm.
Bọn họ làm nhạc, phải chú ý đến vẻ ngoài một chút, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Thành thật mà nói, Cốc Thành Kính vẫn biết diện mạo của Tạ Dịch Chi quả thật là đứng đầu trong giới âm nhạc, cho dù là nam minh tinh trong giới giải trí cũng chưa chắc đã so được với Tạ Dịch Chi.
"Đêm qua người ta kéo một bài violin, đặc biệt dễ nghe." Tất Chu xúi giục nói, "Nhạc trưởng, ngài có muốn tới kéo một bài hay không?"
"Nói bậy cái gì vậy, đã thuộc bản nhạc mới chưa? Còn không mau đi luyện tập!" Cốc Thành Kính trừng mắt nhìn Tất Chu một cái.
Sau khi mọi người trong dàn nhạc phát ra tiếng cười nhạo vô tình đối với Tất Chu, bắt đầu luyện tập.
Mà Tạ Dịch Chi ở trung tâm nghị luận vẫn đang lạnh lùng tập luyện cho dàn nhạc của mình, ngày đó sau khi nghe dàn nhạc Tố Trúc diễn tấu, anh càng thêm không hài lòng đối với dàn nhạc của bản thân.
Mặc dù kỹ xảo của dàn nhạc Tố Trúc không tính là đỉnh cao, nhưng so với dàn nhạc Phong Diệp lại có thêm một phần hài hòa.
Anh có một loại cảm giác kỳ quái, giống như cảm giác năm đó...
"Hoàng Hi Nguyệt." Tạ Dịch Chi nhíu mày, "Cô cướp sân khấu."
Trong khoảng thời gian này, anh phát hiện khi luyện tập Hoàng Hi Nguyệt quá nổi bật, không phải vì dễ nghe, mà là cướp sân khấu.
Mặc dù dàn nhạc Phong Diệp là một dàn nhạc trẻ, nhưng đã là một dàn nhạc trưởng thành, mỗi nhạc công đều cố gắng làm tốt vai trò của mình. Hoàng Hi Nguyệt chỉ là một nghệ sĩ violin bình thường trong nhóm violin II, cô ta không làm tốt vai trò của mình, có vẻ đặc biệt chói tai.
Trong dàn nhạc trước kia, Hoàng Hi Nguyệt là nghệ sĩ violin chính, toàn bộ dàn nhạc sẽ đi theo cô ta, hơn nữa với trình độ kém cỏi của những người khác, Tạ Dịch Chi chưa bao giờ đem sự chú ý vào những âm thanh không chịu nổi kia, dẫn đến không phát hiện ra tật xấu này của Hoàng Hi Nguyệt.
"Trên bản nhạc có viết rõ ràng, cô không nhìn thấy sao?" Tạ Dịch Chi đứng ở phía trước, ánh mắt sắc bén, "Nếu làm không tốt, cô có thể rời đi."
Dàn nhạc Phong Diệp thường xuyên thay đổi người không phải là chuyện mới mẻ gì, dù sao ngay cả nghệ sĩ violin trưởng mà bọn họ cũng có thể đổi.
"Tôi..." Hoàng Hi Nguyệt mím môi, đôi mắt to nổi lên một tầng hơi nước, "Tôi sẽ cố gắng."
Cô ta đã quen với việc đặt mình lên hàng đầu, không khống chế được mà muốn làm bản thân trở nên nổi bật.
"Đừng để tôi nghe thấy cô cướp sân khấu nữa." Tạ Dịch Chi thờ ơ nhìn bộ dáng điềm đạm đáng thương của Hoàng Hi Nguyệt.
Từ trước đến nay anh tuyển người chỉ yêu cầu năng lực, nghệ sĩ violin trước đó nổi tiếng là người có cuộc sống sinh hoạt thối nát, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến dàn nhạc, Tạ Dịch Chi chưa bao giờ nhiều lời. Sa thải người kia cũng chỉ là bởi vì nghệ sĩ violin kia ảnh hưởng đến phát huy của dàn nhạc mà thôi. Nhưng lần này, không hiểu sao anh lại có chút hối hận khi tuyển Hoàng Hi Nguyệt vào, có lẽ là chán ghét việc ngay cả người ngốc nghếch mà cô ta cũng bắt nạt.