Nhị hồ với giá hai trăm tệ về cơ bản là dùng để chơi, ngay cả da rắn cũng là giả.
Nhưng Hoàng Thu Thu lại vô cùng yêu quý, mỗi ngày đều phải cẩn thận lau sạch sẽ nó.
Sáng hôm sau.
Sau khi chào hỏi lễ tân, Hoàng Thu Thu tìm thấy một công viên lớn. Bên trong có rất nhiều cụ ông cụ bà đang tập luyện, vốn dĩ cô muốn tìm một nơi hẻo lánh để luyện nhị hồ, sau khi đi vào lại nhìn thấy mấy người cầm nhị hồ, Hoàng Thu Thu vội vàng đuổi theo bước chân của bọn họ.
Quả nhiên đi một hồi, có một góc đều là người đang luyện tập các loại nhạc cụ. Trong lòng Hoàng Thu Thu thầm nghĩ, như vậy cô sẽ không bị xem như là đột ngột, cũng sẽ không có người đến đuổi cô đi.
Cẩn thận mở hộp nhị hồ ra, Hoàng Thu Thu tìm một chỗ ngồi xuống, đặt nhị hồ lên đùi mình, bắt đầu luyện tập.
Toàn bộ người trong góc đều là nghiệp dư, phần lớn đều là tự học, lúc này cũng không ai chú ý đến Hoàng Thu Thu, mặc dù âm thanh kéo đàn của cô vẫn chói tai như trước.
Có lẽ buổi sáng luôn là thời gian tốt nhất để luyện tập, trong một căn hộ cao cấp, người đàn ông đứng thẳng như trúc, trên vai là một cây violin đắt tiền. Không giống như âm thanh kéo lung tung trong công viên của Hoàng Thu Thu, âm thanh kéo đàn của người đàn ông khi thì du dương khi thì trầm buồn.
Chẳng qua rất nhanh đã bị người khác nhiễu loạn giai điệu tuyệt vời trong căn phòng này.
"Dịch Chi, mình nghe nói buổi tối trường học gần đây có dàn nhạc biểu diễn, chúng ta đi xem một chút?"
Tần Bạc trực tiếp đẩy cửa ra, thấy người đàn ông đang cầm violin thì sửng sốt, "Mình quấy rầy cậu sao?"
Tạ Dịch Chi rũ mắt xuống, cất violin vào hộp, không trả lời câu hỏi tiếp theo của anh ta: "Gần đây có trường nào?"
Tần Bạc cẩn thận đóng cửa lại: "Lúc mình đi lên, nghe bảo vệ dưới lầu nói."
Chuyện tâm huyết dâng trào như vậy, Tần Bạc đã làm qua không ít lần.
Tạ Dịch Chi buông ống tay áo xuống, chậm rãi cài nút áo lại: "Mình chưa từng nghe nói qua chuyện sẽ có dàn nhạc giao hưởng cỡ lớn nào tới đây."
"Đương nhiên không phải là dàn nhạc nổi danh gì, coi như thả lỏng một chút." Tần Bạc biết trình độ của dàn nhạc không biết tên biểu diễn ở một trường học sẽ không quá cao, anh ta nói đùa, "Nói không chừng cậu còn có thể tìm được vàng ở bên trong đó."
......
Phải biểu diễn một bài hát ở cùng một nơi trong năm sáu ngày, ngoại trừ Hoàng Hi Nguyệt và Hoàng Thu Thu ra, toàn bộ đoàn đều tràn ngập hương vị lười biếng.
Hoàng Hi Nguyệt chưa từng buông lỏng việc tập luyện violin của mình, từ nhỏ cô ta đã có mục tiêu đặc biệt cao, hơn nữa lại có thiên phú cao hơn người thường, luôn cho rằng chính mình sẽ đi xa hơn.
Nếu không phải năm đó xảy ra vấn đề trong kỳ thi tuyển sinh đại học, sẽ không đến mức lưu lạc như bây giờ.
Về phần Hoàng Thu Thu, cô luôn biểu diễn nghiêm túc. Hơn nữa mặc dù dàn nhạc luôn diễn tấu những bản nhạc giống nhau, nhưng mỗi một lần diễn tấu đều có chút khác biệt rất nhỏ, cô sẽ rất vui vẻ mà tìm ra chút khác biệt đó.
"Thu Thu, lấy áo khoác giúp em." Hôm nay Hoàng Hi Nguyệt mặc một thân váy dài, vẫn xinh đẹp như trước.
"Lát nữa em nhớ cẩn thận dưới chân." Hoàng Thu Thu nhìn đôi giày cao gót lộ ra dưới váy, cảm thán nói: "Giày rất cao nha."
Hoàng Hi Nguyệt nghe vậy thì nở nụ cười, trên khuôn mặt tinh xảo có chút nhân khí: "Thu Thu, con gái đều phải mang giày cao gót, hẳn là chị nên học."
Hiển nhiên Hoàng Thu Thu không nghe vào, một tay cầm áo khoác, một bên ngồi xổm xuống vuốt phẳng nếp gấp trên váy giúp Hoàng Hi Nguyệt.
Cùng một thính phòng lớn, dưới sân thay đổi một nhóm học sinh mới, nhưng mà lần này có thêm hai người ngoài.
Tạ Dịch Chi tựa lưng vào ghế, nhìn tổ hợp không chính quy trên sân khấu, đè xuống xúc động muốn lập tức đứng dậy rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không muốn làm phật ý tốt của Tần Bạc.
"Hả?" Tần Bạc nhìn Hoàng Hi Nguyệt đi ra thì sửng sốt, theo bản năng nhìn Tạ Dịch Chi.
Sắc mặt Tạ Dịch Chi vẫn lạnh nhạt như cũ, không chú ý nhiều đến nghệ sĩ violin dễ thấy nhất trên sân khấu một chút nào.
Một khúc "Bắc Hải phong quang viên vũ khúc" chậm rãi được diễn tấu ra, ngay từ đầu Tần Bạc đã nhíu mày, trình độ này thật sự quá kém.
Từ trước đến nay Tần Bạc được đào tạo trong các dàn nhạc đỉnh cấp, trong lòng hối hận vì đã dẫn Tạ Dịch Chi tới đây. Lại nhìn về phía bạn tốt, quả nhiên sắc mặt đối phương đã khó coi.
Trời sinh Tạ Dịch Chi đã có cảm âm tuyệt đối, rất có lợi trong âm nhạc, nhưng không giống như những người khác, cuộc sống của anh phải chịu đủ loại tra tấn, bởi vì nhạy cảm đối với âm thanh đến cực điểm nên không thể chịu nổi bất kỳ tiếng ồn nào. Đối với anh, đôi khi ngay cả tiếng nói chuyện cũng là tiếng ồn, cho nên khi ra ngoài sẽ luôn mang theo bịt tai để ngăn cản âm thanh bên ngoài.
Từng có người nói Tạ Dịch Chi mắc bệnh tâm lý, nhưng Tần Bạc cảm thấy là do thiên phú mang đến một ít nhược điểm, dù sao từ nhỏ bạn tốt đã có bộ dáng này, hơn nữa trên đời này, có ai có thể khiến cho Tạ Dịch Chi chịu áp lực?
"Ai, cô gái kia không tệ lắm." Nghe xong một bài, Tần Bạc chỉ vào Hoàng Hi Nguyệt trên sân khấu nói, "So với những người khác trong dàn nhạc, trình độ của cô ấy cao hơn không chỉ một ít."
Tạ Dịch Chi không nói gì, trong lòng đồng ý với lời của Tần Bạc. Toàn bộ dàn nhạc diễn tấu trên sân khấu đều loạn thất bát tao, duy chỉ có cô ta là không chịu ảnh hưởng của những người khác, có thể bảo trì trình độ tương đối tốt.
Đương nhiên nếu so sánh với người trong dàn nhạc của Tạ Dịch Chi thì vẫn còn có chênh lệch, nhưng mà có thể nhìn ra được cô ta có chút thiên phú, ít nhất không thiếu độ siêng năng.
"Bài này kéo khá tốt!" Tần Bạc có chút kích động, dưới tình huống trình độ của cả dàn nhạc đều rất thấp, thậm chí còn kéo sai giai điệu, quả thực Hoàng Hi Nguyệt là tồn tại giống như kho báu.
Tạ Dịch Chi yên lặng nghe xong toàn bộ, đứng dậy đi về phía hậu trường, Tần Bạc mờ mịt đuổi theo.
Mặc dù hậu trường là một mảnh lộn xộn, nhưng trang phục của Hoàng Hi Nguyệt không giống những người khác nên tương đối dễ tìm, Tạ Dịch Chi đi thẳng về phía cô ta.
Toàn bộ hậu trường lập tức yên tĩnh lại, hai người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn có một người đẹp trai bức người, chỉ riêng đôi mắt lạnh nhạt kia cũng đã có thể làm cho người ta đắm chìm trong đó.
Hoàng Hi Nguyệt cũng nhìn thấy Tạ Dịch Chi, hai gò má đỏ lên, giả vờ không thèm để ý cúi đầu vén mái tóc dài, trái tim lại đập rất nhanh.
Đương nhiên Hoàng Thu Thu đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy Tạ Dịch Chi, ở trong đầu tự động đem anh hóa thành nốt nhạc, hơn nữa còn là loại nốt nhạc dễ nghe nhất.
"Tạ Dịch Chi. Nếu cô muốn đến dàn nhạc của chúng tôi, có thể gọi cho tôi." Người đàn ông đi tới trước mặt Hoàng Hi Nguyệt, càng làm cho người ta có cảm giác áp bách.
Anh thò tay vào túi, dường như muốn lấy danh thϊếp ra, nhưng lại phát hiện đã để danh thϊếp ở nhà.
"Dùng cái này đi." Hoàng Thu Thu lập tức trông mong đưa giấy bút tới, hy vọng âm thanh dễ nghe nói với mình một tiếng.
Tạ Dịch Chi chuyển ánh mắt đến trên người Hoàng Thu Thu, nhíu mày, cuối cùng cũng nhớ đến 250 (đồ ngốc) ngày đó.
"Cám ơn." Tần Bạc thay bạn tốt nói lời cảm ơn, nhận lấy rồi đưa cho Tạ Dịch Chi.
Hoàng Thu Thu có chút tiếc nuối vì người đàn ông đối diện không lên tiếng, dùng mũi chân đá đá mặt đất, đứng yên không nói gì nữa.
Thời điểm Tạ Dịch Chi cúi đầu viết số điện thoại của mình, Hoàng Hi Nguyệt không dấu vết tiến lên một bước, ngăn cản hơn phân nửa người của Hoàng Thu Thu. Chờ Tạ Dịch Chi ngẩng đầu đưa giấy bút qua, Hoàng Hi Nguyệt cực kỳ tự nhiên nhận lấy.
"Nơi này không thích hợp với cô." Tạ Dịch Chi thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người muốn rời đi.
Chờ Tần Bạc cũng xoay người, anh quay đầu lại nói với Hoàng Thu Thu, "Cô như vậy mà cũng có thể lên sân khấu sao?"
Sau khi hai người đàn ông anh tuấn kỳ lạ biến mất, hậu trường mới giống như sống lại.
Không ít ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Hoàng Hi Nguyệt, đồng thời còn có chút ánh mắt đồng tình nhìn về phía Hoàng Thu Thu, phần lớn là đồng nghiệp trong bộ gõ.
Hoàng Hi Nguyệt cẩn thận gấp giấy bỏ vào trong túi xách của mình, quay đầu nhìn thấy Hoàng Thu Thu cúi đầu, trên mặt treo lên nụ cười an ủi: "Thu Thu, đừng khổ sở, chỉ cần luôn cố gắng thì sẽ có ngày đạt được thành công."
Hoàng Thu Thu còn đang choáng váng, lần đầu tiên cô thích giọng nói của một người như vậy.
Chỉ nghe thôi, đầu óc đã có từng nốt nhạc không ngừng nhảy nhót trút xuống, về phần Tạ Dịch Chi vừa mới châm chọc đả kích, ngược lại một chút cũng không ảo não.
"Tôi nhớ rồi!" Đột nhiên có người hô to, "Vừa rồi là Tạ Dịch Chi!"
Phần lớn mọi người còn chưa kịp phản ứng, người của tổ violin đã dẫn đầu nhớ ra, hậu trường lại một lần nữa xôn xao.
"Là anh ấy..."
"Nghe nói anh ấy cảm thấy chơi violin không có ý nghĩa, cho nên đi làm nhạc trưởng."
"Đúng đúng đúng, dàn nhạc đoạt giải trên trường quốc tế vào năm ngoái chính là do Tạ Dịch Chi dẫn dắt."
Mặc dù Hoàng Hi Nguyệt cũng thuộc tổ violin, nhưng từ trước tới nay cô ta chỉ chú ý đến một người, không hiểu rõ những nghệ sĩ violin khác. Nhưng ... Rõ ràng dàn nhạc của cô ta hoàn toàn không thể so sánh được với dàn nhạc của Tạ Dịch Chi.
Lúc này nhạc trưởng đi tới: "Hi Nguyệt, còn một buổi biểu diễn cuối cùng vào ngày mai, tôi hy vọng cô có thể diễn xong rồi mới đi."
Người sáng suốt trong dàn nhạc đều nhìn ra trình độ của Hoàng Hi Nguyệt rất cao, nhạc trưởng đã sớm có giác ngộ một ngày nào đó Hoàng Hi Nguyệt sẽ rời đi, cho nên không cảm thấy đột ngột.
"Cám ơn nhạc trưởng, tôi sẽ biểu diễn xong." Hoàng Hi Nguyệt cười ngọt ngào khiến cho người trong dàn nhạc không thể sinh ra ghen tị.
Nhất định tối nay sẽ là một đêm khó ngủ, đầu tiên Hoàng Hi Nguyệt gọi điện thoại cho Tạ Dịch Chi, nói mình đồng ý đi.
Trong điện thoại, Tạ Dịch Chi vẫn lạnh lùng như trước, cũng không nhiệt tình, chỉ bảo cô ta sớm nói lại với dàn nhạc của mình.
"Thu Thu, sau này em sẽ ở lại Định Thành." Vẻ mặt Hoàng Hi Nguyệt tràn đầy xin lỗi, "Xin lỗi, em muốn đi xa hơn. Sau này chị chỉ có thể tự mình đi cùng đoàn."
"Được." Hoàng Thu Thu không yên lòng đáp, giờ phút này cô chỉ muốn cầm quyển sổ viết lên một chuỗi nốt nhạc.
Hoàng Hi Nguyệt cho rằng cô vẫn còn tức giận, ngồi bên giường Hoàng Thu Thu, kéo hai má cô: "Cười một cái, đừng tức giận nữa. Bây giờ chúng ta đều là người lớn, dù sao cũng phải tách nhau ra, em sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ."
Hoàng Thu Thu bị quấy rầy viết không nổi, đành phải đóng quyển sổ nhỏ lại, nghe Hoàng Hi Nguyệt nói một ít lời mà mình không hiểu.
"Gần mười giờ rồi, em phải gọi điện thoại cho ba mẹ." Hoàng Hi Nguyệt quay đầu cầm điện thoại quay số.
Đầu dây bên kia, ba mẹ Hoàng nghe được tin tức này, quả nhiên vô cùng vui mừng, giọng nói lớn đến mức Hoàng Thu Thu ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Tiểu Nguyệt nhà chúng ta vốn lợi hại, về sau phải tiếp tục ở Định Thành cố gắng luyện tập. Giống như ... Giống cái người có thể biểu diễn trên truyền hình."
"Mẹ..." Hoàng Hi Nguyệt hờn dỗi nói, "Cô ấy tên là Tần Khả ~"
Tần Khả chính là thần tượng từ nhỏ của Hoàng Hi Nguyệt, cô ta luôn lật qua lật lại xem video biểu diễn của Tần Khả, học theo nhất cử nhất động của Tần Khả.
"Biết rồi biết rồi, Tiểu Nguyệt ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân, đừng lo lắng chuyện tiền nong." Ba Hoàng ở bên cạnh điện thoại bổ sung, "Ngày mai chúng ta sẽ chuyển thêm chút tiền vào thẻ của con, con đi mua chút quần áo đẹp mắt, đừng làm mất mặt ở dàn nhạc Định Thành."
"Được rồi, được rồi!" Hoàng Hi Nguyệt mím môi cười, quay đầu nhìn Hoàng Thu Thu nói, "Hai người có muốn nói chuyện với Thu Thu không?"
Giọng nói trong điện thoại dừng một chút: "Vậy để cho Thu Thu nhận điện thoại."
Hoàng Thu Thu buông chăn đang nắm ra, nghiêm túc chào hỏi người trong điện thoại: "Chào chú, chào thím ạ."
"Ừm, Tiểu Thu, sau này Tiểu Nguyệt nhà chúng ta sẽ ở lại Định Thành." Mẹ Hoàng đứng ở bên cạnh điện thoại, sắc mặt không còn tươi cười như vừa rồi, chỉ còn lại khách sáo, "Cháu tiếp tục đi theo dàn nhạc biểu diễn khắp nơi, cũng đừng trách Tiểu Nguyệt muốn tách ra với cháu. Dù sao thiên phú của Tiểu Nguyệt nhà chúng ta không thể bị chôn vùi, sau này con bé sẽ là người có tiền đồ, cháu biết không?"
"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu rũ mắt nhìn chăn màu trắng, thất thần nghĩ dường như phía trên có một vết bẩn.
......
Tin tức Hoàng Hi Nguyệt muốn ở lại Định Thành không thể làm ảnh hưởng đến hành trình đi luyện nhị hồ ở công viên của Hoàng Thu Thu.
Công viên vẫn náo nhiệt như cũ, Hoàng Thu Thu quen thuộc tìm một góc công viên, lại phát hiện mọi người vây quanh một bên, trung tâm truyền đến tiếng nhị hồ dễ nghe.
Rất dễ nghe!
Hoàng Thu Thu chen chúc ở ngoài cùng, cọ một chút khe hở nhìn vào bên trong: Là một ông lão tóc bạc, nhưng mà lão nhân kéo nhị hồ đặc biệt hay!
Sau khi một khúc "Nhị Tuyền Ánh Nguyệt" được kéo xong, mọi người đồng loạt vỗ tay, Hoàng Thu Thu cũng không ngoại lệ, lòng bàn tay đều đỏ lên.
Có lẽ ông lão tóc bạc chỉ đi ngang qua, ngay cả nhị hồ cũng là mượn từ người khác, lúc này trả lại cho một người khác bên cạnh.
Đám người tan rã, Hoàng Thu Thu chỉ có thể tiếp tục tìm một chỗ tập kéo nhị hồ của mình.
Vốn dĩ ông lão tóc bạc muốn xoay người rời đi, nhưng phía sau truyền đến âm thanh quỷ khóc sói gào của Hoàng Thu Thu, làm cho ông nhịn không được mà dừng bước.
Cái này cũng quá khó nghe, tiếng cưa gỗ cũng không có khó nghe như vậy, nhưng các âm lại vẫn có thể chính xác.
Ông lão một lần nữa xoay người, kề sát vào Hoàng Thu Thu: "Cô bé luyện nhị hồ sao?"
Hoàng Thu Thu ngẩng đầu, lập tức dừng tay, mở to hai mắt nhìn người tới, đây không phải là ông lão vừa rồi kéo nhị hồ đặc biệt dễ nghe sao?