Chương 46
Mộc Mộc kiên trì vượt qua tất cả mà không hề té xỉu, bỗng thấy hệ thần kinh của mình so với sắt thép còn vững chắc hơn.Chuyển gần hết đồ, mẹ Mộc Mộc dường như còn ngại tình cảnh chưa đủ loạn, nói: “Mọi người đã bận rộn cả buổi sáng rồi, bây giờ đến lượt bác làm chủ, cùng về nhà bác ăn bữa cơm đi.”
Trời đang rét lạnh nhưng Mộc Mộc lại cảm thấy mình như đang đứng dưới ánh nắng chói chang, từng giọt mồ hôi to đùng lăn xuống.
Cô vội vàng nháy mắt ra hiệu cho mẫu hậu đại nhân, nhưng mẫu hậu đại nhân chẳng thèm nhìn cô. Không còn cách khác, cô chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trầm Ngang. Cũng may Trầm Ngang là người tốt, nhìn thấy bèn lập tức từ chối: “Bác gái, cháu còn có việc, cháu phải về.”
“Cho dù là chuyện lớn thì cũng phải ăn cơm chứ? Sao vậy, chẳng lẽ chê tay nghề của bác không tốt sao?” Mẹ Mộc Mộc nửa thật nửa giả trả lời.
Lần này, ngay cả Trầm Ngang cũng bất lực.
Kết quả, mọi người đồng loạt lái xe quay trở về nhà Mộc Mộc.
Mẹ Mộc Mộc ở trong bếp nấu ăn, ba Mộc Mộc ở bên cạnh giúp đỡ, còn Mộc Mộc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bên trái chính là bạn trai cũ kiêm thủ trưởng Trầm Ngang, còn bên phải chính là bạn trai hiện tại Lục Ngộ.
Mà trên TV, kênh động vật lại chiếu cảnh hai con chim cút đực đang tranh giành một con chim cút cái, khí thế ngất trời.
Có phải còn ngại cô chưa chết không vậy! Mộc Mộc thật muốn đập vỡ cái TV ngay tại chỗ.
Ngay lúc màn hình TV chiếu cảnh con chim cút đực chiến thắng tiến hành giao phối với con chim cút cái, cảm xúc Mộc Mộc liền dâng trào đến cực điểm. Không phá vỡ im lặng thì sẽ chết trong im lặng, Mộc Mộc quyết định mở miệng ngả bài với hai người kia, bỗng Mẹ Mộc Mộc trong bếp hét lên: “Mộc Mộc, nhanh đi mua trứng cút.”
Hôm nay sao bọn họ có duyên với chim cút thế!
Thật vất vả dành dụm được chút dũng khí liền bị một câu của mẫu hậu đại nhân xua tan, Mộc Mộc chỉ có thể chạy xuống siêu thị dưới nhà mua trứng cút.
Về nhà thì thấy mọi người đã ngồi xung quanh bàn, bắt đầu ăn uống.
Mẹ Mộc Mộc được xưng là người giỏi nấu ăn, nhưng cả đời chỉ làm được một món đáng để nhắc tới -- đó là món lẩu.
Ngay cả nguyên liệu làm lẩu cũng là nguyên liệu làm sẵn mua từ siêu thị.
Nhìn bát Trầm Ngang bị mẹ mình chồng chất đồ ăn như núi, Mộc Mộc bỗng lớn tiếng nói: “Mẹ, Trầm Ngang mới bị xuất huyết dạ dày, bác sĩ dặn không thể ăn cay.”
“Nhìn xem, vẫn là Mộc Mộc tri kỷ, nhớ rõ điều này.” Mẹ Mộc Mộc vội vàng thay đổi nồi vịt, đặc biệt tráng qua nước sôi để Trầm Ngang ăn.
Lời này nói xong Mộc Mộc bỗng thấy mình như bị rơi vào bẫy. Lén quán sát Lục Ngộ, trên mặt anh không hề biểu lộ sự không vui, vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt.
Mộc Mộc thầm nghĩ, may mà mọi chuyện cũng chưa đến mức không thể cứu vớt, an ủi trái tim lo lắng, sau đó gia nhập đội ngũ cùng ba mẹ và hai con chim cút ăn lẩu.
Mẹ Mộc Mộc nói không ngừng, luôn bảo Mộc Mộc gắp rau cho Trầm Ngang.
Mộc Mộc cự tuyệt: “Mẹ, người ta có tay, tự mình gắp được.”
Mẹ Mộc Mộc lập tức răn dạy: “Sao lại nói chuyện như thế? Tiểu Trầm tới giúp con chuyển nhà đấy, là khách, từ trong bụng mẹ đã dạy con đạo đãi khách thế nào, sao một chút cũng không học được là sao?”
Mộc Mộc im lặng nghĩ, rõ ràng là dạy cô “Trên đạp dưới sờ” thì có.
“Bác gái, không sao ạ, cháu tự gắp được.” Trầm Ngang vội giải cứu tình hình căng thẳng.
Mẹ Mộc Mộc thở dài: “Aiz, đứa con này của bác, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi hồ đồ. Rõ ràng trong lòng nghĩ một đằng nhưng lại làm một nẻo.”
Nghe vậy, ba con chim cút đều mang tâm tư, yên lặng ăn cơm.
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm gian nan nhất trong lịch sử, Trầm Ngang xin về, Mẹ Mộc Mộc đang cố gắng giữ lại bỗng bị Mộc Mộc kéo vào phòng ngủ, đóng cửa, thẳng thừng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”
Mẹ Mộc Mộc cũng là một nữ tử hán, không chút quanh co lòng vòng, thẳng thắn thừa nhận: “Mẹ muốn con rời xa Lục Ngộ, tiếp tục qua lại với Tiểu Trầm.”
“Mẹ, mẹ sao thế, con và Trầm Ngang đã kết thúc rồi nên con mới qua lại với Lục Ngộ, người ta vốn không phải là tiểu tam. Hơn nữa, tình cảm giữa con và Lục Ngộ bây giờ rất tốt, tại sao mẹ lại muốn chia cắt bọn con chứ?” Mộc Mộc nổi giận.
“Con tưởng mẹ không biết sao? Dòng họ Lục Ngộ có rất nhiều thế hệ bị ung thư, chị gái cậu ta cũng mới qua đời vì ung thư cách đây không lâu, hơn nữa mấy năm trước cậu ta vì chữa bệnh này nên mới sang Anh điều trị. Con ngoan à, thằng bé Lục Ngộ này tuy rằng không tồi, nhưng gen ung thư của dòng họ này đáng sợ quá, mẹ thật sự không muốn cháu ngoại tương lai cũng mắc bệnh này. Con nghe lời mẹ, chia tay với cậu ta đi.” Mẹ Mộc Mộc cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân.
Mộc Mộc vội vàng khuyên bảo: “Mẹ, chuyện này không phải là lỗi của Lục Ngộ, anh ấy cũng buồn lắm. Hơn nữa sao mẹ chắc chắn cháu mẹ sẽ bị ung thư chứ? Với lại bây giờ khoa học phát triển, ung thư cũng có thể chữa được, mẹ đừng lo.”
Mẹ Mộc Mộc vẫn giữ nguyên ý kiến: “Đừng có bảo mẹ không có quyền can thiệp, dù sao theo góc độ di truyền mà nói, mẹ tuyệt đối không cho phép con qua lại với Lục Ngộ. Hơn nữa chẳng phải Tiểu Trầm vẫn còn tình cảm với con sao, người ta điều kiện tốt như vậy, sao con có thể bỏ rơi thằng bé mà đi ở cùng với đứa có gen ung thư hả?”
Mộc Mộc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vội hỏi: “Mẹ, đây có phải chủ ý của Trầm Ngang không vậy?”
“Con đừng hiểu lầm người ta, Tiểu Trầm vốn không biết những người này. Hôm nay mẹ gọi thằng bé đến là muốn tạo cơ hội giúp hai đứa hợp lại, sao ngờ được con lại gọi Lục Ngộ tới chứ.” Mẹ Mộc Mộc tiếc đứt ruột vì kế hoạch thất bại: “Lúc trước mẹ nghĩ hai đứa con chỉ cãi nhau bình thường, qua hai ba ngày sẽ ổn, ai dè giữa đường lại xuất hiện Lục Ngộ. Con còn nói cậu ta không phải là tiểu tam sao, vậy con nói xem, nếu Lục Ngộ không xuất hiện, con dám cam đoan mình sẽ không hợp lại với Tiểu Trầm không?”
Mộc Mộc quả thật không dám cam đoan chuyện này, nhưng bây giờ cô không rảnh để tiếp tục tranh cãi với mẫu hậu đại nhân: “Con không nói với mẹ nữa, dù sao sau này mẹ ít quản chuyện tình cảm của con đi, cũng đừng gọi Trầm Ngang đến nữa, con và anh ta giờ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi. Con đi đây!”
Mẹ Mộc Mộc đuổi theo bổ sung thêm một câu: “Say này đừng có mà khóc trước mặt mẹ!”
Mộc Mộc không để ý tới mẹ mình nữa, kéo Lục Ngộ đi đến căn phòng mình mới thuê.
Căn phòng nhỏ còn có chút lộn xộn, Lục Ngộ giúp cô sửa sang cho gọn -- anh là một người đàn ông sạch sẽ ngăn nắp.
Trong quá trình hai người không hề nói chuyện, Mộc Mộc suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra câu mở lời, cuối cùng quyết định thẳng thắn thú nhận: “Lục Ngộ, em xin lỗi vì đã gạt anh. Giám đốc Trầm và em quen nhau qua xem mặt, sau đó có qua lại một thời gian, mà em vào Công ty HG làm việc là do mẹ em nhờ cậy anh ấy. Sau đó bọn em xảy ra một số việc, rồi chia tay. Em thề sau khi chia tay em mới ở bên anh, tuyệt đối không hai thuyền, xin anh hãy tin em.”
Lục Ngộ đang giúp cô sửa lại bóng đèn bị hỏng trong phòng tắm, hết sức tập trung tư tưởng, tựa như không hề nghe thấy cô nói.
Mộc Mộc thấp thỏm không yên, luôn bất an lo sợ.
Ngay lúc cô nghĩ anh sẽ im lặng đến cùng thì Lục Ngộ đột nhiên nói: “Mộc Mộc, bật đèn.”
Mộc Mộc làm theo chỉ thị bật đèn, ánh đèn sáng chưng chiếu sáng toàn bộ phòng tắm.
Lục Ngộ bước xuống bậc thang, mỉm cười xoa đầu cô, nói: “Ngốc quá, sao anh có thể nghi ngờ em chứ?”
Mộc Mộc cảm động, nhịn không được nhào vào lòng anh, găt gao ôm chặt, nói: “Lục Ngộ, cho em thêm chút thời gian, chờ công ty ổn định em sẽ lập tức từ chức đi du lịch với anh, được không?”
“Ừm.” Lục Ngộ cũng ôm lấy cô, siết chặt.
Trên quần áo anh có mùi thơm của bưởi -- anh nói người nhà anh có thói quen bỏ vỏ bưởi trong phòng.
Đây là một mùi thơm dễ chịu, thanh thanh, Mộc Mộc rất thích. Năm đó khi anh đưa áo khoác cho cô mượn để che dấu vết dì cả của mẹ tới, về đến ký túc xá cô liền cởi ra gặt sạch sẽ, rồi vô tình phát hiện trên áo anh có mùi thơm của bưởi.
Sau đó cô bắt đầu để ý đến chàng trai có hương bưởi này. Hoặc nói cách khác, cô bắt đầu phát hiện ra Lục Ngộ hay chú ý đến mình.
Hai người rất ăn ý, khi cô đi vào lớp học, anh sẽ ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau một giây rồi tách ra.
Chỉ một giây nhưng lại có thể khiến hai người mất ngủ cả đêm.
Loại cảm xúc mập mờ đủ để khiến người ta nhớ suốt đời.
Buổi tối, Mộc Mộc nằm trong phòng mới, chat với An Lương, nói về đời sống tình cảm gần đây.
An Lương lúc nào cũng nói trúng tim đen: “Tuy rằng mày luôn nói tình cảm giữa mày và Lục Ngộ vô cùng tốt đẹp, nhưng vì sao lúc nào cũng là nhớ lại nhớ lại, đôi khi cũng phải sống ở hiện tại, nghĩ về tương lai chứ?.”
“Bọn tao bây giờ rất tốt.” Mộc Mộc đáp.
Nghĩ xong lại gõ vài câu: “Chỉ có điều hơi phẳng lặng, mày cũng biết đó, tính cách Lục Ngộ tương đối trầm lặng, mày dĩ nhiên không thấy gì.”
“Phẳng lặng? Đừng có nói mày ghét bỏ người ta vì không giống chú Trầm hay làm gì đó với mày nha?” An Lương trêu đùa.
“Khẩu vị nặng như vậy? Mau tháo cái mặt nạ của mày xuống, thật ra mày là Lưu Vi Vi chứ gì!” Mộc Mộc phỉ nhổ.
“Không nói giỡn với mày nữa, dù sao ý tao vẫn như cũ, nếu muốn qua lại với Lục Ngộ thì cố gắng sớm rời Công ty HG đi. Tuy Lục Ngộ nói không ghen, nhưng ai biết trong lòng cậu ta nghĩ gì, e chừng cậu ta nói thế là để an ủi mày mà thôi.” An Lương nói.
“Nói thật tao cũng sợ anh ấy nghĩ ngợi lung tung, Lục Ngộ càng im lặng, tao càng thấy lo lắng. Hay là như vậy đi, ngày mai tao sẽ xin Trầm Ngang nghỉ việc, đợi tìm được người mới tao lập tức rời đi.” Mộc Mộc hạ quyết tâm.
Những lời này gửi qua hai mươi phút vẫn không thấy bên kia trả lời.
Mộc Mộc tưởng rớt mạng, bèn buzz buzz vài lần.
Vài giây sau, bên kia rốt cuộc cũng có phản ứng --
“Cô ấy mệt, đang ngủ.”
Mộc Mộc đang uống ngụm trà sữa liền “phụt” phun hết lên bàn phím, giơ ngón tay run rẩy, gõ một câu --
“Anh là Đỗ Khang?”
“Ừ.”
Mộc Mộc lại nhìn câu “Cô ấy mệt, đang ngủ”, nhất thời trong đầu hiện lên vô số hình ảnh kiều diễm, lại run gõ thêm một câu --
“Ừm, hai người...... nhớ chú ý sức khỏe, bye bye.”
Vì nghĩ nhiều dẫn đến đêm ngủ nằm mơ, Mộc Mộc mơ An Lương và Đỗ Khang ở trên giường cày cấy mãnh liệt, lăn giường dữ dội đến mức kinh thiên động địa sập cả giường.
Đôi nam nữ chính đứng dậy từ đống tro tàn, Mộc Mộc kinh ngạc đến mức suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi của mình -- hai người khỏa thân kia sao lại có thể là cô và Trầm Ngang chứ!