Nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng!
Thương Trần cũng mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba chân bốn cẳng chạy đến ôm cục vàng vào lòng: “Không sợ, không sợ, Đa Đa, Thương thúc thúc tới rồi đây.”
Y nói, trong lời nói tràn ngập sự áy náy.
Chỉ mới rời đi một lúc thôi, vậy mà trong chớp mắt suýt nữa đã khiến Hứa Đa Đa mất mạng.
Trước mắt Hứa Đa Đa vẫn còn hiện lên dáng vẻ hung ác của vυ' nuôi, gợi lên nỗi sợ hãi bị đuổi gϊếŧ trong lòng bé.
Rốt cuộc bé đã làm sai điều gì mà phải bị những người này đuổi cùng gϊếŧ tận?
Cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của Thương Trần, bé ngẩng đầu lên, khẽ bĩu môi: “Thương thúc, Đa Đa không sợ, Đa Đa muốn trả thù cho mẹ!”
Vật nhỏ bé bỏng với ánh mắt kiên quyết làm trái tim Thương Trần đau nhói không thôi.
Người muốn lấy mạng của hai mẹ con Hứa Đa Đa là một người quyền cao chức trọng, đây không phải điều một chủ bộ nho nhỏ như y có thể chống đối.
Y xoa đầu Đa Đa rồi quay lại nhìn về phía Chu Kính Yến.
Tầm mắt sắc bén của Chu Kính Yến lại tập trung vào đồng tiền đồng trong tay Hứa Đa Đa.
Nếu như nói lần trước là trùng hợp, vậy lúc này đây Chu Kính Yến càng chắc chắn hơn, đứa bé này có thủ pháp kỳ lạ nào đó có thể khiến người khác nghe lời bé, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Hắn hầu như có thể tưởng tượng được lúc đó đã xảy ra chuyện gì, bà vυ' kia chết như thế nào.
“Trước hết cứ để con bé nghỉ ngơi đã.”
Lông mày Chu Kính Yến không động, nói cho cùng Hứa Đa Đa cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Nếu bé thật sự biết cái gì đó, khả năng hơn nửa là do vị nương nương đã qua đời kia chỉ dạy.
Người tới xử lý thi thể bà vυ', Hứa Đa Đa ngồi trên ghế, cắn môi không nói một lời.
Chu Kính Yến bước lên nắm lấy tay bé: “Đưa cái này cho ta.”
Bàn tay to và bàn tay nhỏ đối lập rõ ràng, Hứa Đa Đa mờ mịt buông lỏng tay ra, tiền đồng cứ như vậy rơi vào lòng bàn tay Chu Kính Yến.
“Chu đại nhân, ngài muốn đồng tiền này làm gì?”
Thương Trần nghi hoặc hỏi, miếng đồng Thiên Nguyên Thông Bảo này bây giờ có dùng được đâu.
Chu Kính Yến không đáp, lòng bàn tay vuốt ve mặt ngoài lồi lõm không bằng phẳng của tiền đồng, bên cạnh còn có một vết sứt, cũng không có điểm nào khả nghi.
Hắn nắm lấy sợi dây nhỏ, tiền đồng lập tức trượt xuống qua kẽ ngón tay hắn, lắc lư lay động.
Nhớ lại thủ pháp của Đa Đa, môi mỏng của Chu Kính Yến khẽ mở, giọng điệu ra lệnh: “Đa Đa, nhìn bản quan.”
Hứa Đa Đa ngốc nghếch nhìn sang, tròng mắt không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Chu Kính Yến thêm phần mê muội.
Tiền đồng lắc qua lắc lại, lắc qua lắc lại…
Căn phòng im lặng không một tiếng động.
“Đa Đa, đứng lên.”
Hắn híp mắt lại, Đa Đa quả thật đứng lên, đứng ở trên ghế.
Thương Trần bên cạnh không hiểu chuyện gì: “Chu đại nhân, ngài đây là?”
Thấy Đa Đa nói gì nghe nấy, Chu Kính Yến cũng phải hoài nghi, tiền đồng này có lẽ thật sự có ma lực khiến người khác ngạc nhiên.
Hắn xoay vòng phương hướng, tiền đồng lắc lư trước ánh mắt trông chờ của Thương Trần: “Rút kiếm ra, tự chém mình.”
Thương Trần trợn tròn mắt như chuông đồng: “Chu đại nhân, mặc dù thần trông nom Đa Đa còn nhiều sai sót, nhưng cũng không đến nỗi quá vô tâm, này…này là muốn thần chết ư?”
Chu Kính Yến khẽ kêu một tiếng, vì sao Thương Trần không nghe theo sai khiến?
Hắn không tin tà ma quỷ quái nên mới nghĩ phương pháp này không bình thường, lập tức tiến sát đến gần Thương Trần một bước, gọi cả họ tên ra như niệm chú ngữ: “Thương Trần, nhìn bản quan.”
Vào lúc hắn tới gần Thương Trần một bước, trong lòng y đã giật mình kinh hoảng, vô thức lùi về sau.
Trời mới biết cảm giác áp bức của Tự khanh đại nhân mạnh cỡ nào!
Thân thể yếu ớt của Thương Trần có cảm giác như bị núi Thái Sơn đè lên, lại nghe tiếng Chu Kính Yến quát khẽ: “Rút kiếm, tự chém mình!”