Phụ thân!
Chu Kính Yến trừng mắt, hắn có tài cán gì mà làm phụ thân bé!
Quảng Khuynh An sắp rớt cằm xuống đất, ông vội phất phất tay: Tiểu tổ tông của tôi ơi! Ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu!
"Phụ thân, Đa Đa nhớ người."
Cục Vàng dẩu môi, đôi mắt nhìn Chu Kính Yến sáng như sao.
Tất nhiên Hứa Đa Đa biết tên ma quỷ áo đỏ này muốn gϊếŧ bé, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ kỳ quái.
Hình như có câu nói: Giơ tay không đánh người mặt cười!
Bé nhất định phải sống sót!
Sống tiếp, để báo thù cho mẫu thân!
Quảng Khuynh An vẫn đang chìm đắm trong âm cuối mềm mại, non nớt của Cục Vàng. Ông đau khổ đỡ trán, tổ tông này nhận ông làm phụ thân thì được đấy, sao lại điếc không sợ súng mà nhận Chu đại nhân làm phụ thân chứ!
Thương Trần sợ mất hồn mất vía, mắt thấy Chu Kính Yến giơ tay về phía Hứa Đa Đa, y vội vàng, kéo áo Quảng Khuynh Nhan, lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa!"
Chu Kính Yến biết trẻ nhỏ khó chơi, dù không gϊếŧ thứ này thì cũng không thể để lại Đại lý tự!
Hứa Đa Đa rất sợ, bàn tay tên ma quỷ áo đỏ này lạnh lẽo như băng ngàn năm không tan, nó đang từ từ tiến sát lại gần bé, chỉ cần nắm cổ vặn nhẹ một cái, bé sẽ đi gặp mẫu thân ngay lập tức.
Nhưng có một luồng dũng khí khó hiểu đột nhiên trào ra khiến bé đứng vững, không hề lùi bước.
Sau đó, bé chủ động áp sát vào lòng bàn tay rộng rãi của hắn, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ tay, gương mặt mũm mĩm xoa xoa: "Đa Đa rất thích phụ thân, cũng nhớ phụ thân lắm..."
Chu Kính Yến chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như này.
Người người sợ hắn, kính hắn, phục hắn, nhưng đứa bé này, lại...
Gương mặt bé mềm như một cục mây trắng tinh khiết, chạm vào rất sướиɠ tay.
Chu Kính Yến cảm thấy dường như có một tia nắng ấm áp bao phủ lấy toàn thân hắn, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Đứa trẻ, trắng mềm, đôi mắt to kia...
Bất giác, mặt Diêm Vương khẽ nhếch miệng.
Lúc này, Quảng Khuynh An rút bàn tay bị Thương Trần kéo ra, ông nhìn mấy ngón tay rồi kinh ngạc xoa mắt.
Thương Trần không có tứ chi phát triển và đầu óc phong phú như Quảng Khuynh An, y phát hiện Tự khanh đại nhân cũng đổ gục trước sự đáng yêu của Cục Vàng này.
Thế là, y lập tức ôm quyền, nghiêm mặt nói: "Chu đại nhân, nếu người không nói thân phận của đứa trẻ này ra, thần cũng không nói, vậy thì ai mà tra ra được, hay là..."
Chu Kính Yến đột ngột rút tay lại, vẻ mặt vui vẻ lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Hắn sầm mặt, con ngươi thâm trầm như nước hồ sâu, áo bào tung lên, nghiêng người sang một bên: "Nếu bên trên tra xuống thì đừng trách ta đại nghĩa diệt thân!"
"Vâng! Vâng!"
Thương Trần cảm động đến rơi nước mắt, y vội vàng kéo kéo Quảng Khuynh An đang ngẩn ngơ trước mặt.
Ai ngờ, Hứa Đa Đa đột nhiên vươn tay ra với Chu Kính Yến: "Muốn phụ thân ôm."
Chu Kính Yến không nhịn được liếc nhìn bé.
Cục Vàng này, ánh mắt chân thành, bàn tay tí hon này...
"Phiền phức!"
Hắn rít lên hai tiếng lạnh lùng từ trong kẽ răng, sau đó úm cổ áo nhấc bé lên như xách gà con.
-
Hai chân Hứa Đa Đa lơ lửng, đạp đạp trên không trung, suy nghĩ rối bời.
Có phải bé quá lắm miệng không? Tên ma quỷ áo đỏ này sẽ làm gì bé đây?
May mà sau đó hai chân bé đã được chạm xuống đất ngay trước mặt Quảng Khuynh An và Thương Trần. Trái tim hai người cứ lên lên xuống xuống liên tục, chỉ sợ Tự khanh đại nhân sẽ ra tay một phát bóp chết đứa trẻ này luôn.
"Tự khanh đại nhân, thật ra làm phụ thân đứa trẻ này cũng rất tốt. Chẳng phải ngài còn chưa thành thân sao, vừa hay..."
Quảng Khuynh An cười ha hả nói, nhưng Chu Kính Yến lại lạnh lùng liếc mắt qua: "Câm miệng, còn không mau cút!"
"Đa tạ Tự khanh đại nhân ngoại pháp khai ân!" Thương Trần thức thời hơn nhiều, y lập tức ôm Hứa Đa Đa rời đi.