Tần Du Nhiên tốt bụng nói: “Cô vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi! Tôi nghe nói có người ngã xuống, ngoài mặt trông như không sao, nhưng tinh thần kích động đến lạ thường, phần lớn loại này đều bị chảy máu trong đó!”
Đường Đường sợ hãi đến mức tay cầm đũa run lên: “Chị Nguyệt Thanh, chị đi bệnh viện đi?”
“Thật không cần đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Bị thương ngoài da á? Tôi nghe nói cô bị ngã ngất đi mấy phút cơ mà!” Tần Du Nhiên tiếp tục khuyên nhủ: “Nơi gần chỗ này nhất là bệnh viện thành phố, chính là bệnh viện hạng ba mà gần đây đạo diễn Đường quay phim ấy, dù sao thì bệnh viện lớn hơn cũng để người ta yên tâm hơn chút.”
[Ơ! Tần Du Nhiên giả nai à? Nói bệnh viện thành phố thì bệnh viện thành phố đi, sao lại khăng khăng chỉ đích danh đó là bệnh viện nơi đạo diễn Đường ở? Cô ta chỉ lo Diêm Nguyệt Thanh không nhào tới sao?]
[Có lẽ là dã tâm của Diêm Nguyệt Thanh, mọi người đều biết đó?]
[Tôi cảm thấy Du Nhiên rất tốt mà, thuyết phục Diêm Nguyệt Thanh đi khám bác sĩ, tốt bụng biết bao, có phải đám spam comment trên màn hình suy nghĩ nhiều rồi không?]
[Công chúa nhỏ Đường Đường tái mặt rồi! Ha ha ha ha ha, cô bé khó khăn lắm mới bỏ qua chuyện này, lại bị người ta đào lên lần nữa.]
Một đôi mắt lạnh lẽo nhìn sau lưng, Diêm Nguyệt Thanh không cần quay đầu lại cũng biết là ánh mắt u oán của Đường Đường.
Cô mở miệng, chân thành nói: “Yên tâm, em gọi chị là chị, chị sẽ gọi cha em là chú!”
Bình luận trên màn hình lập tức tràn ngập tiếng cười ha hả.
[Best off the best! Vẫn là chị Diêm của em đỉnh! Một câu nói đã cắt đứt đắn đo của Đường Đường.]
[Chị coi em là chị em gái, em cũng không thể coi chị là mẹ kế được, ha ha!]
[Bây giờ cô ta thật sự không có hứng thú với đạo diễn Đường, hay là lạt mềm buộc chặt đấy? Tôi rất sợ công chúa nhỏ Đường Đường bị mắc lừa.]
[Đúng đó, trong miệng vừa nói không thèm để ý, đến lúc đó xông lên quyến rũ đạo diễn Đường, sợ rằng công chúa nhỏ muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.]
[Tôi là đảng chờ đợi, tôi không bình luận, ý kiến của tôi là chờ lát nữa xem!]
Đôi mắt to tròn của Đường Đường chớp chớp, sau đó bừng tỉnh vỡ lẽ.
Cũng đúng!
Giữa chị Nguyệt Thanh và cha có khoảng cách thế hệ mà!
Đường Đường có tâm trạng rất tốt lại ăn thêm một bát canh cá, càng ăn càng cảm thấy hương vị ngọt ngào.
Tần Du Nhiên thấy tình hình không ổn, rất muốn bổ sung thêm gì đó! Thế nhưng mỗi lần cô ta định mở miệng, lại bị lời của Đường Đường cắt ngang.
Sau hai ba lần, cô ta hiểu ra rồi!
Đường Đường ghi hận cô ta nhắc đến chuyện không nên nhắc...
Bọn họ vẫn đang livestream, Tần Du Nhiên không tiện cư xử quá rõ ràng, vậy nên cô ta ăn cơm xong liền kiếm cớ dẫn Lý Hạo rời đi.
Đêm khuya.
Đường Đường làm nhiệm vụ cả ngày, đã mệt đến không chịu nổi. Cô bé tắm rửa xong thì nằm lên giường, ôm chặt con thỏ đồ chơi mang từ nhà đến.
Cô bé thấy Diêm Nguyệt Thanh còn đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên hỏi: “Chị Nguyệt Thanh ơi, chị có muốn gặp cha em không?” Đường Đường giống như cảm thấy hỏi như vậy không ổn lắm, bèn sửa lời lại: “Thật ra thì dì Du Nhiên nói đúng, chị bị ngã, cha em nên đến thăm chị một chút...”
Diêm Nguyệt Thanh nhìn dáng vẻ nghĩ một đằng, nói một nẻo của cô bé, lên tiếng thề thốt: “Đường Đường à, trước kia chị không nói sự thật cho em biết, dẫn đến việc em hiểu lầm! Bây giờ chị bảo đảm với em, chị hoàn toàn không có suy nghĩ làm mẹ kế của em đâu!”
Đôi mắt Đường Đường sáng rực lên: “Thật sao ạ?”
Khóe môi không khỏi cong lên.
[Hệ thống nhắc nhở:
Độ thiện cảm của Đường Đường +5.
Độ thiện cảm hiện tại: -15.]
Diêm Nguyệt Thanh nghe lời nhắc nhở của hệ thống, không khỏi xúc động lên tiếng.
Trẻ con bây giờ trưởng thành thật sớm mà, điều tụi nhỏ quan tâm không phải ăn uống vui chơi, mà là chuyện drama tình cảm.
Đâu có giống như cô?
Cô chỉ nghĩ đến một chuyện... Tiêu tiền!
Đây mới là nhiệm vụ chính của cô đó!