Hứa Đan Dương bên trái lạnh lẽo, bên phải lại ấm áp như là khí thế hầm hập của đoàn quân.
Cánh tay tê dại, cô cử động nhẹ bả vai, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là trần nhà quen thuộc của phòng thay quần áo, cơ thể cô đang nằm trên mặt đất.
Mới vừa tỉnh lại, đầu còn mơ hồ, Hứa Đan Dương nhất thời nhớ không nổi chính mình đã làm ra những chuyện gì.
Cô nhớ rõ bởi vì trời mưa huấn luyện viên cho nghỉ, cô ở phòng thay quần áo chung...... Tự an ủi.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Giống như có người kêu cô...... Bạch Uẩn Lễ hỏi cô có mang dù không, nhưng cô bị du͙© vọиɠ che mất lý trí, lúc sau ký ức trống rỗng.
Hắn hẳn là đi trở về.
Hứa Đan Dương đang nghĩ ngợi, bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài. Quay đầu, là mỹ mạo thiếu niên đang ôm chặt cánh tay cô.
Hắn dường như đang gặp ác mộng, chân mày bất an nhíu lại.
Hứa Đan Dương hoài nghi mình chưa tỉnh mộng, bằng không giải thích thế nào việc Bạch Uẩn Lễ cả người trần trụi mà nằm cạnh cô.
Cô vội vàng rút cánh tay ra, quay người sang hướng khác rời đi. Thiếu niên trong lòng ngực trống rỗng, mất đi cảm giác an toàn, lông mi nhấp nháy vài cái.
Hắn còn đang ngáy ngủ, mơ hồ mà nhìn quanh bốn phía. Tầm mắt cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt cảnh giác của Hứa Đan Dương khi nhìn mình.
Hắn xoay người, giọng đầy ủy khuất: “Học tỷ, chị chẳng lẽ cái gì cũng không nhớ sao?”
Đôi mắt ửng đỏ, rưng rưng nước mắt.
Hứa Đan Dương muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng tình cảnh này, có trăm cái miệng cũng khó giải thích.
Rõ ràng cô còn không nhớ mình và hắn đã phát sinh chuyện gì. Vì sao cô lại cảm thấy như mình đã phụ lòng hắn?
“Đầu ta có chút đau, không nhớ chuyện hôm qua.....” Hứa Đan Dương liền chuyển chủ đề, “Cho nên chúng ta là cái kia...... Làm cái gì sao?”
Bạch Uẩn Lễ mếu máo, đối với lý do thoái thác của cô không đồng tình. Bất quá hắn lại tiếp tục dùng ánh mắt tra tấn lương tâm cô.
Hắn nhặt áo lên mặc vào, cơ thể trắng nõn, ngực cùng với đùi đều lộ ra bên ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy một chút thiển màu đỏ đầṳ ѵú.
Hắn hơi gập hai chân lên, dường như muốn che đậy một ít, nhưng hành động quá vụng về. Ngược lại để lộ dươиɠ ѵậŧ ửng hồng, bên trên còn dính cả vương vị nồng cháy đêm qua.
Mỹ nam bị “Tàn phá” ngược lại càng đẹp.
Hứa Đan Dương vội vàng quay đầu, hoảng loạn xem xét chính mình.
Cô so với hắn muốn chỉnh tề hơn nhiều.
Nhìn qua chỉ có cổ áo hơi sọc sệt, mông hơi lạnh lẽo, qυầи ɭóŧ ở tận cẳng chân.
Chân tâm dính nhớp ướt hoạt, có khả năng là bị sưng đỏ, cử động có cảm giác đau đớn.
“Chạng vạng ta mang dù đến tìm chị, thì phát hiện chị có vẻ không thoải mái. Thấy trong phòng thay đồ không có ai, ta lo lắng chị gặp chuyện liền vào xem thử......” Bằng chất giọng ôn nhu, hắn từ từ kể ra sự tình từ đầu đến cuối.
“Chính là chị ở bên trong......” Dường như nhớ lại cảnh tượng e thẹn, lỗ tai hắn ửng đỏ.
Hứa Đan Dương có chút xấu hổ, tuy rằng hắn thấy chuyện này khá bình thường. Tự thỏa mãn bị học đệ nhìn thấy, nói chừng không có mấy người có thể thản nhiên đối mặt.
Cũng may trọng điểm hắn nói không ở việc này.
“Ta thực sự hoảng loạn, muốn rời đi, chính là, học tỷ chị hung hăng bắt lấy cổ tay của ta......”
Vừa nói hắn vừa cố ý để lộ ra vết bầm trên người.
Hứa Đan Dương chết lặng.
Cô không có ấn tượng gì khi nghe hắn kể lại sự tình ấy, bởi vì lúc đó cô đã thần chí không rõ.
Ngược lại Bạch Uẩn Lễ càng rõ ràng điểm này, hắn nói chính mình cấu thiết sự thật: “Ta sức lực không bằng chị, bị chị đẩy ngã xuống sàn......”
Hứa Đan Dương kinh ngạc.
“Chị không màng ta cầu xin, cởi hết quần áo của ta......”
Hứa Đan Dương khϊếp sợ sự vô pháp của mình đến phát ra tiếng. Cô không chấp nhận được “Mãnh nữ” hắn nói với mình là cùng một người.
Hôm qua cơ thể của cô có chút khác thường...... Liền ở phòng thay đồ tự an ủi, loại chuyện này trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng chẳng phải cô cũng đã làm đó sao?
Bạch Uẩn Lễ không cho cô thời gian nhớ lại, tiếp tục nói.
“Sau đó, chị chơi đùa trên thân thể của ta, hung hăng đem ta...... Nuốt vào trong cơ thể,” thanh âm càng ngày càng nhỏ, nhưng Hứa Đan Dương nghe được rất rõ. “Học tỷ bên trong siết chặt, đem ta kẹp đến rất đau. Ta khóc lóc cầu xin chị buông tha ta, chính là chị căn bản không để ý tới, dùng sức vuốt ve ta, còn một hai bắt ta phải dùng sức..... Tiến vào sâu......”
Cô thiếu chút nữa nhào qua che miệng hắn, chi tiết bị miêu tả đến quá kỹ càng. Rõ ràng nên cảm thấy thẹn, nhưng cô lại thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, huyệt khẩu cô mấp máy.
Hứa Đan Dương vô thức nhìn về phía hắn, thiếu niên khóe môi hướng về phía trước cong lên, ngay lập tức lại biến trở về vẻ thanh thuần.
“Cuối cùng, còn tưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ta bị ép khô......”
Hứa Đan Dương dưới thân lại nổi lên triều ý, cô cố kìm nén, tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn xin lỗi: “Thực xin lỗi...... Gần đây cơ thể của ta có điều khác lạ.”
Rõ ràng nói chính là sự thật, nghe tới lại giống cái “Tửu hậu loạn tính” tra nam.
Ngay cả cô cũng thấy lý do đó miễn cưỡng, khó trách người khác nghe không lọt tai. Đôi mắt hắn long lanh, nước mắt tưởng chừng sắp rơi.
“Đây là lần đầu tiên của ta.” hắn chất vấn: “Học tỷ, chị có phải nên chịu trách nhiệm không?”
Hứa Đan Dương kinh ngạc.
Học viên Bạch Âu cái gì cũng tốt, chỉ có lâu lâu sẽ gặp một số người kỳ lạ. Như rất nhiều học sinh đều nhiễm khoa trương màu tóc, có chút còn hàng năm mang mỹ đồng, lại như trong ban một nửa trở lên mỗi tháng đều sẽ có ba đến năm ngày vắng họp. Nhà trường không những không tiến hành khuyên bảo, còn cực kỳ nhân tính sửa thành xin nghỉ.
Cô nguyên tưởng rằng trải qua một năm, chính mình đã hiểu biết không ít.
Nhưng ai có thể nói cho cô, cô nên chịu trách nhiệm với hắn như thế nào? Làm hắn ngủ tiếp để quay trở về?
“Haiz không phải như vậy......” Hứa Đan Dương khuôn mặt khô cằn nói, “Cậu có gì mà đòi hỏi......Cậu nghĩ ta ức hϊếp cậu chắc......”
“Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm như nào đây?”
Cô sợ hắn yêu cầu loại chuyện hoang đường như cùng cô kết hôn.
May mắn thay, không có thái quá như vậy.
“Làm ra loại chuyện này, học tỷ cùng ta chính là nên thành một đôi uyên ương đi?”
Cũng vẫn là có điểm thái quá.