Hơn nữa cùng hắn nói những dị năng này lại đột nhiên xuất hiện, không bằng nói nó dường như là một loại bản năng của con người đột nhiên trỗi dậy, đã thức tỉnh trong thời gian thích hợp mà thôi.
Bất quá chuyện Thái Hòa quan tâm hơn đấy, nhưng thật ra là như thế nào lợi dụng loại dị năng này, có thể làm cho mình sinh tồn được tốt hơn.
Nhưng so sánh với năng lực điều khiển Zombie, dị năng của Vương Lan Hương hoàn toàn chính là gà mờ, cơ bản là không có tác dụng lớn, cho nên nàng vẫn phải dựa vào đao pháp của mình.
Xem ra, dị năng giả ở trong tận thế, cũng sẽ có người mạnh người yếu đấy, dị năng mỗi người nắm giữ, vậy cũng hoàn toàn bất đồng đi. Cũng không biết trong toà thành thị này, có bao nhiêu dị năng giả giống như chính mình...
Chẳng biết tại sao, Thái Hòa cảm thấy trong mơ hồ, giữa dị năng giả và Zombie biến dị, phảng phất có một ít điểm tương tự.
Nếu như xem dị năng cũng như một loại tiến hóa mà nói..., như vậy dị năng giả bên trong nhân loại, thì tương đương với trong đám Zombie sinh ra Zombie biến dị rồi.
Zombie biến dị có lẽ sẽ vẫn mãi tiếp tục tiến hóa, như vậy dị năng giả cũng có thể tiếp tục tăng lên hay sao? Chỉ sợ chỉ có chính mình tự cảm nhận lấy, mới có thể tìm được câu trả lời đi...
Sau khi ba người Thái Hòa rời đi, Vương Lan Hương mới chợt thở dài hổn hển vài hơi.
Từ trong sự sợ hãi khuất nhục ấy, sau đó cảm giác tỉnh táo lại, nàng thoáng chốc đỏ tròng mắt, đồng thời hai chân mềm nhũn, lập tức té quỵ trên đất.
Câu nói Thái Hòa nói ra lúc sắp đi kia, vẫn đang vang vọng ở trong đầu óc nàng.
“Nhớ, chớ làm chuyện để cho ta mất hứng, không có lần sau.”
Thời điểm khi nói câu nói này, ánh mắt lạnh như băng kia của Thái Hòa, để cho trong lòng Vương Lan Hương cảm giác có hơi bỡ ngỡ...
Sau khi xuống lầu, Yuna theo sát ở sau lưng Thái Hòa, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Vì cái gì... Ngươi không có gϊếŧ nàng...”
“Hả?” Thái Hòa sửng sốt một chút.
Yuna lại nói tiếp: “Ta cảm giác được... Ngươi muốn gϊếŧ...”
Sắc mặt của Thái Hòa lập tức biến đổi. Đúng là hắn đã từng nảy sinh qua suy nghĩ muốn gϊếŧ Vương Lan Hương, bất quá cân nhắc đến dù sao nàng cũng là em họ của Yuna, đại khái cũng là thân nhân duy nhất của Yuna trên thế giới này rồi, cho nên lập tức từ bỏ loại suy nghĩ này.
Mặc dù nàng mang người tìm đến mình gây sự, nhưng mà từ kết cục đến xem, nàng không chỉ không có mang đến tổn thất gì cho hắn, ngược lại bị giáo huấn tàn nhẫn một trận, một thanh vũ khí cuối cùng cũng bị hắn lấy đi.
Chuyện chân chính để cho Thái Hòa kinh ngạc chính là, Yuna nhìn như mơ mơ màng màng, cũng đang vụиɠ ŧяộʍ quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh, đã biết suy nghĩ nghiêm túc...
“Nàng là biểu muội ngươi, giữ thể diện mặt mũi của ngươi, ta cũng sẽ không gϊếŧ nàng.” Thái Hòa cười cười, nói.
“Ta cũng không rõ ràng...” Yuna nhẹ gật đầu , “Nhưng mà nếu như gϊếŧ... Không biết vì cái gì... Nhưng có thể ta sẽ... Không thoải mái.”
“Đúng vậy a, dù sao giữa các ngươi cũng là có liên hệ huyết thống đấy.”
Khi Thái Hòa chuẩn bị mang theo các nàng rời đi, lại đột nhiên chú ý tới trên cổ của Yuna dường như có thêm một cái gì đó, lập tức hết sức hiếu kỳ giữ nàng lại, thò tay đẩy ra tóc tán loạn trên bộ ngực nàng.
Trong ánh mắt của Yuna thoáng qua một tia giãy dụa: “Không được bóp...”
“Ta không phải muốn bóp vếu ngươi! Chẳng lẽ ta là cái loại người này sao.” Thái Hòa quang minh lẫm liệt trừng mắt liếc nhìn Yuna, sau đó móc ra dây chuyền đeo trên cổ nàng.
Đây là một Đao Ngọc mini tỉ lệ cực tốt, nhìn qua thì khá là lâu lắm rồi. Thái Hòa mặc dù không nhìn ra được loại ngọc, nhưng là có thể cảm giác được khối ngọc này nhất định là cực kỳ trân quý. Trình độ thủ công tinh tế, sờ lên lạnh buốt trơn nhẵn. Trên chuôi đao còn có khắc một chữ triện: Vương.
Trước kia lúc Thái Hòa giúp Yuna lau người, còn không thấy được khối ngọc bội này.
“Món này có từ lúc nào...”
Đúng rồi, lúc từ biệt với Vương Lan Hương, Yuna đi ở cuối cùng. Rõ ràng nhưng Vương Lan Hương cũng đã chớp lấy cơ hội này, giao ngọc bội cho Yuna.
Điều này làm cho Thái Hòa lập tức sửng sốt một chút, không tự chủ được quay đầu lại nhìn thoáng qua khách sạn sau lưng.
Thái độ của Vương Lan Hương với Yuna, đích thật là hết sức ngoài lạnh trong nóng, chẳng lẽ nàng đặc biệt chạy tới, không chỉ vì đoạt lại thanh đao của nàng, cũng là vì đưa vật này cho Yuna.
Đến tột cùng mục đích là để làm gì tạm thời không nói đến, thủ đoạn của nàng quả thật có hơi quá vụng về, khiến cho người ta phản cảm. Sau lần này, nàng cũng đã đạt được dạy dỗ.
“Vậy cũng là đồ gia truyền của Vương thị đi à nha.” Thái Hòa thở dài, lại nhét ngọc bội vào trở về trong cổ áo Yuna, bất quá đúng lúc này, hắn lại đột nhiên nhảy lên trong lòng một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng ra, “Yuna, ngươi đã nhận ra Vương Lan Hương rồi đúng không. Bằng không thì ngươi không khả năng để cho nàng đến gần ngươi, càng không khả năng để cho nàng đeo khối ngọc này ở trên cổ của ngươi!”