Say Rượu Làm Loạn

Chương 2: Ngậm lấy của anh

Dươиɠ ѵậŧ đột nhiên bị nắm chặt, Mạnh Lễ khẽ nhíu mày, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ chán ghét.

Mạnh Lễ có thói quen sạch sẽ, anh không thích phụ nữ tùy tiện chạm vào cơ thể mình.

Nhất là những người phụ nữ càn rỡ, lẳиɠ ɭơ, trăng hoa, vô kỷ luật.

Trong mắt anh, Liễu Nhứ chính là loại phụ nữ đó.

Vừa vào cửa đã xông tới nắm lấy thứ to lớn dưới háng anh, đúng là không biết xấu hổ. Sao loại phụ nữ vô liêm sỉ này lại có thể làm ra chuyện đó cơ chứ?

Tay cô chắc đã đυ.ng vào những thứ bẩn thỉu của nhiều người đàn ông.

Nghĩ đến đây, cổ họng Mạnh Lễ lập tức dâng lên một cảm giác buồn nôn.

Anh nhíu mày, chán ghét nhìn Liễu Nhứ lúc này đã say khướt, lạnh lùng nói: “Ả đàn bà điên này, mau buông tay ra.”

Liễu Nhứ mắt điếc tai ngơ, hôm nay cô uống rượu, lá gan cũng lớn hơn bình thường rất nhiều. Cô chỉ cho rằng đây là một giấc mơ, cũng không cần sợ “người giả” trước mắt này.

Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, cô liền cúi đầu, há miệng ngậm lấy thứ to lớn kia vào trong miệng mình.

Khuôn miệng ấm áp, đầu lưỡi mềm mại quấn chặt lấy thứ to lớn của người đàn ông. Cả người Mạnh Lễ cứng đờ, bụng dưới căng cứng, nhất thời không biết phản ứng lại như thế nào.

Liễu Nhứ ngậm lấy qυყ đầυ to tròn như cây nấm, nhẹ nhàng mυ'ŧ mát, chiếc lưỡi mềm mại liếʍ láp những đường gân xanh nổi lên trên dươиɠ ѵậŧ, mang đến cảm giác ngứa ran như điện giật.

“Ưʍ...” Mạnh Lễ không nhịn được, đôi môi mỏng mím chặt phát ra một tiếng rêи ɾỉ cố nén, thân thể đột nhiên nóng bừng, hô hấp cũng bắt đầu mất trật tự.

Dươиɠ ѵậŧ đang mềm oặt chậm rãi to lên, chẳng mấy chốc đã lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của người phụ nữ.

Cứng rồi, anh cứng rồi!

Mạnh Lễ kinh ngạc nhìn Liễu Nhứ đang mυ'ŧ mát dươиɠ ѵậŧ của mình, trong mắt tràn ngập vẻ không thể nào tin được.

Từ ba tháng trước, khi anh va vào góc bàn, dập nát tinh hoàn thì anh đã không có bất cứ xung động tìиɧ ɖu͙© nào. Đây là lần đầu tiên từ sau ba tháng, anh có phản ứng cơ thể.

Mấy ngày trước anh cũng tới bệnh viện khám lại, bác sĩ nói vẫn cần phải điều trị một thời gian nữa mới có thể trở lại bình thường.

Sau khi từ bệnh viện trở về, anh vẫn chăm chỉ uống thuốc theo lời bác sĩ dặn, nhưng thứ dưới thân vẫn cứ mềm oặt ra, không gợi lên được chút hứng thú nào.

Buổi sáng thức dậy, thứ đó cũng không có phản ứng cứng lên như những buổi sáng trước đó.

Mạnh Lễ thậm chí còn có suy nghĩ, thứ này của mình hỏng rồi.

Nhưng bây giờ...

Anh có thể cảm nhận được một cách vô cùng rõ ràng, thứ dưới thân mình đang vô cùng hưng phấn. Dươиɠ ѵậŧ vừa nóng vừa cứng, mạch máu căng phồng, anh rất muốn được giải tỏa ngay lập tức.

Bởi vì phản ứng sinh lý bất ngờ này, sự ghê tởm trên khuôn mặt của người đàn ông đã giảm đi một chút.

Mạnh Lễ thở hổn hển, cúi đầu cẩn thận quan sát người phụ nữ xa lạ này.

Ừm, cũng không xấu, da thịt trắng nõn, tinh tế tỉ mỉ, gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú động lòng người.

Đôi mắt hạnh long lanh, đôi con ngươi như nước mùa thu, tràn đầy xuân sắc, mờ ảo mà quyến rũ.

Đôi gò má trắng nõn của cô sau khi say rượu đã nhuộm hai vệt ửng hồng nhàn nhạt, giống như đám mây đỏ lộng lẫy trên bầu trời, càng tôn lên vẻ đẹp trên gương mặt cô.

Ngay từ khi Liễu Nhữ vào phòng tắm thì đã cởϊ qυầи áo ngoài rồi, bây giờ chỉ còn lại đồ lót.

Anh có thể nhìn thấy bầu ngực lấp ló dưới lớp áσ ɭóŧ của cô, mềm mại và đầy đặn.

Tỷ lệ thân thể của Liễu Nhứ rất tốt, nơi nào cần gầy thì gầy, nơi nào cần có thịt thì có thịt.

Giờ phút này, cô nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, bầu ngực căng tròn, khiến cho áσ ɭóŧ như muốn căng đứt khóa.

Khe rãnh ngực của Liễu Nhữ lộ ra trước mắt anh, vô cùng mê người.

Trong đầu Mạnh Lễ đột nhiên hiện lên hình ảnh dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của mình rút ra rút vào giữa bầu ngực sung mãn của cô.

Bầu ngực của cô sẽ quấn chặt lấy thứ to lớn của anh, không ngừng cọ xát với nhau.

Chỉ nghĩ như vậy thôi mà bụng dưới của anh đã run rẩy, côn ŧᏂịŧ nằm trong miệng Liễu Nhứ lại to lên một vòng nữa, đâm sâu tới tận cổ họng của cô.

“Ưʍ... Ưʍ...” Dươиɠ ѵậŧ của anh chọc vào quá sâu, tới tận cổ họng khiến cô không thoải mái. Liễu Nhứ nhíu mày, khó chịu rêи ɾỉ một chút.

Cô khẽ ngửa đầu ra sau, nhưng vẫn tiếp tục mυ'ŧ mát qυყ đầυ của người đàn ông, giống như đang ăn kẹo que.

Hô hấp của Mạnh Lễ càng lúc càng nặng nề, trên trán lấm tấm mồ hôi. Anh cảm giác được dươиɠ ѵậŧ sau mấy tháng không cứng nổi của mình, lúc này càng thêm hưng phấn.

Hưng phấn đến mức muốn tìm một cái lỗ để đâm vào.

Không biết người phụ nữ này có ma lực gì, thế mà lại có thể khiến cho “người anh em” đã ngủ say ba tháng của anh tỉnh lại.