Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Chương 2: Có Hiếu

[Bổn hệ thống là hệ thống thu thập cảm xúc, chỉ cần người khác sinh ra tâm tình tiêu cực, túc chủ liền có thể thu hoạch được điểm tích lũy!]

[Xin hỏi có khóa lại không?]

Tần Kha: “Ngươi đoán?”

[Ta đoán cái xxx nhà ngươi, mau khóa lại! Mau lên!]

“Được được được, khóa lại thì khóa lại, hung hăng như vậy làm gì?”

[Đinh, hệ thống đang khóa lại. . . khóa lại thành công!]

[Khóa lại thành công, tặng mười lần rút thưởng.]

[Bắt đầu rút thưởng!]

[Chúc mừng túc chủ, nhận được một lần chúc phúc của hệ thống, bổn hệ thống chúc ngươi vạn sự như ý . . .!]

[Chúc mừng túc chủ, nhận được một lần chúc phúc của hệ thống, bổn hệ thống chúc ngươi vạn sự như ý . . .!]

[Chúc mừng túc chủ, nhận được một lần chúc phúc của hệ thống, bổn hệ thống chúc ngươi vạn sự như ý . . .!]

Tần Kha: “…”

Mẹ nó!

Ba lần rút thưởng đều là chúc phúc cũng thôi.

Ngay cả câu từ cũng giống nhau như đúc.

Không có lời nói khác sao?

[Chúc mừng túc chủ. . .]

[. . .]

[Chúc mừng túc chủ, nhận được một lần chúc phúc của hệ thống, bổn hệ thống chúc ngươi vạn sự như ý . . .!]

Tần Kha: Không có? Vậy liền không có? Hệ thống chúc phúc cái con mẹ nó! Ngoại trừ chúc phúc ra thì ngươi còn biết làm gì?

[Ổn định, đừng hoảng hốt, tặng ngươi một phần thưởng an ủi, linh dịch 999 x1.]

[Linh dịch 999, sau khi dùng xong, cơ thể sẽ xuất hiện linh nguyên!]

Tần Kha không biết linh dịch là thứ gì, cũng không biết linh nguyên là cái gì.

Nhưng hắn có thể khẳng định là, thế giới này đã phát sinh biến hóa.

Triệu Đức Trụ trầm giọng nói: “Hai người các ngươi, lên văn phòng với ta.”

. . .

Trong văn phòng.

Triệu Đức Trụ ngồi bắt chéo chân trên ghế.

Bởi vì không có kéo khóa, đũng quần màu đen để lộ ra một tầng màu đỏ dễ phát hiện.

Hắn móc một điếu thuốc ra, dựa vào ghế rồi nhóm lửa.

“Không chỉ một giáo viên phản ánh các ngươi ngủ trên lớp, gọi điện thoại cho phụ huynh đến trường đi.”

Tần Kha gãi gãi đầu, nói: “Việc này. . . nhà ta không có ai.”

Triệu Đức Trụ nghi ngờ nói: “Không có ai? Sao lại không có ai? Ông nội của ngươi đâu?”

Tần Kha nói: “Ngài quên rồi sao, ông nội ta mới đi hai tháng trước, khi đó ngài còn đến nhà ta ăn cỗ, còn lôi kéo cha ta qua một bên, nói là làm không tệ, khi cha ngài chết thì cũng sẽ làm như vậy. . .”

Vương Chí Kiệt nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Quá có hiếu!

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ + 789!]

Thì ra cái hệ thống chó má này chơi như vậy.

Triệu Đức Trụ tức đến xạm mặt lại: “Nói hươu nói vượn, ta nói như vậy bao giờ?”

“Có nói, ngài còn nói phải kiếm tiền, tranh thủ chờ đến khi cha ngài chết thì nở mày nở mặt một phen. . .Nhưng có lẽ khi đó ngài uống quá nhiều . . .”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ + 888!]

Triệu Đức Trụ chán chả buồn nói.

“Dừng lại dừng lại, tuổi còn nhỏ mà đã nói năng bậy bạ rồi. Vậy bây giờ cha ngươi rảnh đúng không, gọi cha ngươi đến đây.”

Tần Kha lắc đầu: “Cha ta đi công tác rồi.”

“Thần mẹ nó đi công tác, cha ngươi không phải là đội trưởng đội bảo vệ sao?”

Tần Kha hơi do dự, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Được rồi, ta nói thật, cha ta đi mát xa rồi bị bắt, đến bây giờ vẫn chưa được thả ra.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ + 888!]

Triệu Đức Trụ cũng hơi hoảng hốt.

Hắn và cha Tần Kha quen nhau nhiều năm rồi.

Bảo sao thời gian này lại không liên lạc được với cha của Tần Kha.

Mẹ nó, nguy hiểm thật!

Đoạn thời gian trước tên này vẫn luôn gọi ta đi mát xa với hắn, may mà ta không đi.

Bằng không thì lão tử cũng vào đó ngồi xổm rồi!

“Vậy chị ngươi đâu?”

Tần Kha lập tức nói: “Đừng mà Triệu thúc! Ngài cũng biết tính của chị ta rồi mà.”

“Trong thời gian làm việc, cấm chỉ bấu víu quan hệ!”

Triệu Đức Trụ nghĩ nghĩ, lại thở dài một tiếng.

“Thôi được rồi, chờ cha ngươi đi ra thì ta lại nói với hắn vậy.”

Hắn nói xong lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt.

“Ngươi thì sao, ngươi tự gọi điện cho cha ngươi, hay là ta gọi thay ngươi?”

Vương Chí Kiệt muốn nói lại thôi: “Cái này. . .Cha ta cũng không có nhà.”

“Sao cha ngươi cũng không có nhà?”

Vương Chí Kiệt nói: “Cha ta bị bắt cùng cha hắn.”

Triệu Đức Trụ: “…”

“Tần Kha, xảy ra chuyện gì? Cha ngươi đi cùng cha hắn?”

Tần Kha lắc đầu, nghiêm túc nói: “Vậy thì ta không biết, bọn họ không nói cho ta biết.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ + 888!]

Triệu Đức Trụ rít một hơi thuốc.

Cúi đầu xuống.

Bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Vì sao?

Vì sao ban ba nho nhỏ của ta.

Lại có thể xuất hiện hai vị nhân tài hiếm có như vậy?

“Được rồi được rồi, lần này coi như xong, lần sau không được tái phạm nữa.”

Triệu Đức Trụ chán nản xuy tay.

Sau đó lại trở nên cực kỳ nghiêm túc!

“Nhưng đây là lần cuối cùng, nếu như tái phạm lần nữa, hai người các ngươi không cần ngồi trong lớp nữa, đi dọn nhà vệ sinh một tuần đi!’

Đôi mắt tràn ngập trí tuệ của Vương Chí Kiệt chợt sáng rực.

“Có thể trực tiếp đi dọn nhà vệ sinh không?’

Triệu Đức Trụ: Đao của ta đâu! Đao của ta đâu!!