Khó trách lão đại sau khi lớn sẽ biếи ŧɦái như thế, khi còn nhỏ bị ngược đãi thế này thì nội tâm có thể không vặn vẹo được sao?
Đó là lão đại hắc hóa trong tương lai, nếu cô có thể hòa hoãn quan hệ giữa mình với tiểu lão đại, cô cũng không cần cậu đối tốt với mình, chỉ cần lúc cậu trả thù những người phụ nữ tổn thương mình trong tương lai thì không có tên cô trong danh sách là được.
“Cháu biết rồi thím, cháu sẽ đối tốt với bọn trẻ, thím yên tâm.”
Tư Niệm đồng ý, thím Trương cũng không nói thêm gì nữa, bà ôm cháu trai cáo từ về nhà.
Ở bên kia, thím Lưu đang nhàn nhã phơi nắng thì nghe thấy động tĩnh, bà ta mở mắt nhìn qua.
Từ sau khi bà ta sang Chu gia làm việc, một tháng có thể lấy được 50 đồng, đương nhiên đó cũng là tiền mua luôn cả đồ ăn.
Bà ta không thường đi mua đồ ăn, chỉ cần lấy từ trong nhà một chút đi ứng phó là được, một tháng có thể kiếm được 40 đồng, bà ta tự giữ, ngày thường Chu Việt Thâm đưa thịt về, bà ta cũng có thể lấy được không ít.
Có công việc này, cha mẹ chồng cũng không dám hô to gọi nhỏ với bà ta, mỗi ngày bà ta sống cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ cần qua đó làm hai bữa cơm là xong.
Thím Lưu đương nhiên không thể để Tư Niệm ở lại, một khi cô đã ở lại, công việc này của bà ta cũng coi như mất luôn, đến lúc đó thì bà ta biết chạy đi đâu tìm được công việc tốt thế này?
Nghĩ Tư Niệm không biết chuyện phải đưa cơm cho Chu Việt Thâm, hắn nhất định sẽ qua tìm mình, đến lúc đó bà ta có thể nhân cơ hội tăng thêm tiền lương.
Dù sao Chu gia thiếu gì chứ tiền thì không thiếu.
Thấy con gái trở về, thím Lưu lập tức ngồi thẳng người, “Quế Phương, sao rồi, ở chung với tiểu Chu thế nào?”
Lưu Quế Phương vốn đã ôm một bụng khuất nhục, lúc này nghe thấy mẹ nói, nước mắt cô ta liền rơi xuống, cô ta lớn tiếng oán trách, “Ở chung cái gì! Con gái Lâm gia kia cũng đi đưa cơm, anh Chu căn bản không nhận cơm của con, mặt mũi con đều mất sạch rồi, sau này con còn ra gặp người khác thế nào!”
Nhớ lại ánh mắt xem thường của những người phụ nữ trong thôn trên đường về, mặt Lưu Quế Phương đỏ bừng vì xấu hổ.
Chắc mọi người đều cảm thấy cô là đồ không biết xấu hổ, biết rõ người ta đã kết hôn còn mặt dày qua đưa cơm cho người ta, có khi sau lưng bọn họ đều mắng cô ta không biết liêm sỉ!
Thím Lưu nghe lời này cũng ngây người, “Cái gì? Con nói ai đi?”
“Còn ai được nữa, con gái Lâm gia đính hôn với Chu Việt Thâm đấy! Mẹ, không phải mẹ nói người phụ nữ kia không biết nấu cơm sao? Sao cô ta không chỉ không biết nấu cơm mà còn chủ động đưa cơm cho anh Chu nữa?”
Đầu thím Lưu ong một tiếng, người phụ nữ đến từ thành phố kia còn biết nấu cơm? Không những thế mà còn đi đưa cơm cho Chu Việt Thâm?
Xong đời rồi, nếu đối phương biết nấu cơm, không phải bà ta sẽ mất luôn công việc này sao?
Không có công việc ở Chu gia, bà ta phải trở về hầu hạ cả gia đình, đến lúc đó mẹ chồng vốn đã xem bà ta không vừa mắt chắc chắn sẽ không để bà ta sống thoải mái.
Thím Lưu có chút hối hận khi hôm nay không qua Chu gia, nếu qua đó, bà ta đã sớm phát hiện ra chuyện này, cũng không đến mức rơi vào tình cảnh xấu hổ như hôm nay.
Đều do người phụ nữ Tư Niệm kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ bà ta.
Thím Lưu căm giận nghĩ, không được, bà ta tuyệt đối không thể để mất công việc này.
Bà ta không thể để người phụ nữ đáng chết kia được như ý.
Tròng mắt thím Lưu xoay chuyển, đột nhiên bà ta nghĩ ra một chủ ý.
Thím Lưu đứng ngồi không yên, thấy thời gian, còn cách mấy tiếng nữa lão đại và lão nhị của Chu gia mới đi học về.
Bà ta không thể đối phó được người phụ nữ này, nhưng lão đại và tiểu lão nhị lại có thể xuống tay.
Chỉ cần hai đứa trẻ kia không thích Tư Niệm, xa lánh cô, vậy thì chắc chắn cô sẽ bị đuổi đi giống như người phụ nữ năm đó!