Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Chương 30

Vãn Vãn nhìn vẻ mặt ăn đau của Lục Minh Dục, nhóc run lên, cha thật là đáng sợ.

Ánh mắt Lục Thịnh Nghiêu va phải Vãn Vãn, khuôn mặt lập tức thay đổi thành người cha điềm đạm, có thể nói là thuật đổi mặt cũng không ngoa.

“Vãn Vãn đừng sợ, do anh trai con ngứa đòn nên cha mới đánh thằng bé, Vãn Vãn ngoan như vậy sao cha nỡ đánh chứ.”

Dương Thiên Minh lấy lòng Lục Chiêu Tuyết khiến cho mọi người dưới quyền cũng tôn trọng nhà họ Lục hơn, vì vậy một ngày trôi qua rất bình yên.

Đêm khuya, tất cả mọi người đều đã ngủ, 777 đánh thức Vãn Vãn dậy.

[Buồn ngủ quá, mắt Vãn Vãn không mở được…] Vãn Vãn cố gắng mở to mắt nhưng bất cứ lúc nào cũng mê man ngủ lại.

777 nhanh chóng truyền tống cô nhóc vào trong không gian, cây bánh mỳ đã đến mùa thu hoạch, nếu không nhanh chóng bảo Vãn Vãn đi thu hoạch trái lớn, à không, là bánh mỳ lớn mới đúng.

Vãn Vãn đứng chân trần trên lớp cỏ xanh biếc, cọng cỏ mềm mại cọ cọ vào bàn chân khiến cô nhóc cười khanh khách.

Vãn Vãn chợt ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, chiếc mũi nhỏ của cô nhóc hít hít, thơm quá. Nhóc ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cây rất lớn treo đủ loại bánh mì có đa dạng hình dáng màu sắc, cành cây nhẹ nhàng đung đưa giống như đang chào hỏi nhóc.

“Là bánh mì!” Cơn buồn ngủ của Vãn Vãn hoàn toàn biến mất, nhóc kích động chạy đến cây bánh mỳ, đôi chân ngắn chạy vụt qua.

Bánh mì nhỏ ơi, tao tới rồi nè!

Một ngày trước nó vẫn chỉ là một hạt giống bánh mì nhỏ, vậy mà bây giờ đã thay đổi nhanh chóng, biến thành một cái cây cao vυ't, cành lá xum xuê. Lá trên cây giống như được quét thêm một lớp sơn xanh biếc vô cùng vui mắt, giống như đang đỡ chiếc ô màu xanh biếc.

Thứ khác bình thường chính là, trên nhánh cây treo đầy bánh mì có mùi vị khác nhau, cảnh tượng kỳ lạ như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trong không gian.

“Bánh mì nhỏ lợi hại quá, bên ngoài đã lớn như vậy rồi.” Bạn nhỏ Vãn Vãn vui mừng vỗ vỗ cây bánh mỳ, giống như một người mẹ nhỏ.

[Vãn Vãn, muốn nếm thử một ít bánh mì không?”] Trong giọng nói của 777 trộn lẫn tiếng cười, Vãn Vãn của nó thật đáng yêu.

[Cháu muốn, nhưng mà… Cây cao quá, Vãn Vãn không với tới được.] Vãn Vãn ngây thơ chớp chớp đôi mắt to, không biết làm sao.

Lúc này một màn thần kỳ xảy ra, chỉ thấy kích thước của cây bánh mỳ chậm rãi nhỏ xuống, nhánh cây vươn tới trước mặt Vãn Vãn, mời nhóc nếm thử bánh mỳ do chính nó tạo ra.

“Cảm ơn, bánh mì nhỏ nha!”

Vãn Vãn tháo một chiếc bánh xuống, lớp bên ngoài của bánh xốp giòn, bên trong có lớp kem béo ngậy ngọt ngào, không cần cố ý ngửi cũng ngửi thấy một mùi ngọt ngào tỏa ra.

Nhóc nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, mùi sữa nồng đậm và lớp vỏ xốp giòn ở bên ngoài kết hợp lại với nhau, mùi sữa quanh quẩn không hết khiến người ta có cảm giác ngọt đến phát ngấy, vừa ngọt vừa giòn, thấm vào ruột gan.

Thật sự rất ngon miệng, Vãn Vãn chỉ cắn hai ba cái đã ăn hết chiếc bánh phồng rồi.

Đôi mắt nhóc lấp lánh giống như một quả nho thủy tinh, như một con mèo nhỏ đang rất vui vẻ: “Ăn ngon quá, cháu có thể ăn thêm cái khác được không?”

Cây bánh mỳ lại lặp lại động tác lúc trước, có thể nói là vô cùng chiều chuộng chủ nhân của nó.

Lần này Vãn Vãn lấy một chiếc bánh mỳ vị chocolate.

Bánh mì chocolate có hương vị mê người, vô cùng mềm, kết hợp với vị chocolate ngọt hoàn mỹ, cắn một ngụm là để lại mùi hương, hương vị ngọt ngào của chocolate khi vào miệng lập tức tan ra, nhảy múa ở đầu lưỡi, làm cho nhóc không nỡ nuốt xuống.

Nếu không phải đã ăn cơm tối thì Vãn Vãn có thể ăn thêm ít nhất một cái bánh mì nữa.

Thật sự là rất ngon, nhóc rất thích ăn bánh mì.

[Ting, tuyên bố nhiệm vụ, xin mời ký chủ kiểm tra nhiệm vụ.]

Hệ thống nhiệm vụ không quan tâm đến việc ký chủ có thể chính là một bạn nhỏ mù chữ, trên màn hình trong suốt xuất hiện một hàng chữ to.

Lục - không nhìn được chữ to - Vãn Vãn ngơ ngẩn sửng sốt tại chỗ, nhóc đọc không hiểu. (◕︵◕)