Thập Niên 80: Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan

Chương 34

Ông dừng một chút: "Như mẹ con nói, con còn trẻ, sau này con còn định lấy chồng nữa hay không? Còn Tiểu Thạch Đầu phải an bài như thế nào?”

Bán Hạ cắn môi, cô cũng biết để đi đến bước này thì rất khó, nhưng cô thật sự không thể nào thuyết phục bản thân lại tiếp tục xem như không có gì xảy ra, sống vui vui vẻ vẻ với Thạch Đông Thanh được

"Cha, mẹ, con đã nghĩ kỹ, về phần chuyện sau này thì sau này hãy nói, bây giờ con chỉ muốn chăm sóc Tiểu Thạch Đầu cho tốt. Nếu như sau này có thể gặp được người đối xử tốt với Tiểu Thạch Đầu, có lẽ con sẽ suy nghĩ lại, còn nếu như không gặp được, một mình con cũng không sao. Người khác có thể chăm sóc đứa nhỏ đến khi trưởng thành, con cũng có thể, chỉ cần hai người đừng ghét bỏ con, không bỏ rơi con là được."

Nói xong, hốc mắt Bán Hạ đỏ lên.

Trương Thục Phân lau nước mắt: "Nói gì mà ghét bỏ hay không ghét bỏ chứ, làm gì có người mẹ nào ghét bỏ con gái mình? Con đang thu hẹp con đường của chính mình đó, mẹ không sợ điều gì khác, chỉ sợ cuộc sống sau này của con khổ sở, khi đó con lại hối hận về quyết định bây giờ.”

Bán Hạ nắm tay rồi dựa vào vai bà, giọng nói của cô khàn khàn: "Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con nhất định sẽ sống tốt hơn, trải qua ngày lành tháng tốt, hiếu kính mẹ và cha con.”

Trương Thục Phân thở dài: "Mẹ đâu có cần con hiếu kính gì, mẹ chỉ muốn con sống tốt.”

Bán Hạ ôm chặt cánh tay bà: "Mẹ, con hiểu mà.”

Bản thân cô cũng là một người mẹ, tất nhiên cô hiểu tâm tư của một người mẹ, bây giờ cô chỉ muốn chăm sóc Tiểu Thạch Đầu thật tốt, không để số phận của con trai gặp phải nhiều thăng trầm như trong sách vậy.

Cho dù là một đứa nhỏ rất bình thường cũng không sao, chỉ cần nó chính trực lương thiện là được.

Trong lòng Trương Thục Phân có rất nhiều lời nói muốn khuyên nhủ con gái của mình, nhưng bà vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì lời nói đến bên miệng cũng không thể nói ra được.

Vừa nghĩ tới câu nói vừa rồi con gái, cô nói rằng trong lòng Thạch Đông Thanh không có cô và đứa nhỏ, lòng Trương Thục Phân cũng cảm thấy buồn bực khó chịu, con gái của bà đã phải chịu bao nhiêu tủi thân rồi!

Chắc chắn vẫn còn có chuyện gì đó mà bọn họ không biết!

Lâm Trường Sinh yên lặng gật đầu: "Con suy nghĩ kỹ rồi là được, cuộc sống là do chúng ta tự mình trải qua, người khác nói gì cũng không cần quan tâm, con yên tâm chỉ cần có cha và mẹ con ở đây, sẽ không để cho con và Tiểu Thạch Đầu đói bụng."

Xem cái kiểu bao che khuyết điểm người nhà của bạn già bà kìa, vừa rồi còn nói đến hậu quả của việc ly hôn, bây giờ đã biến thành chỗ dựa cho con gái và cháu ngoại rồi cơ đấy!

“Còn con nữa!"

Mạch Đông nhanh chóng tỏ thái độ: "Sau này con sẽ cố gắng làm việc, sẽ không để chị con và Tiểu Thạch Đầu đói bụng.”

Cuối cùng Bán Hạ cũng nở nụ cười, xoa tóc cậu, nói đùa: "Mạch Đông trưởng thành rồi, sau này chị dựa cả vào em đấy nhé.”

Mạch Đông vội vàng gật đầu: "Chị yên tâm, sau này em nhất định sẽ tìm một người vợ không gây chuyện.”

Bán Hạ cười cậu: "Em mới mấy tuổi chứ, suốt ngày vợ vợ, cũng không thấy xấu hổ à.”

Mạch Đông đỏ mặt vuốt gáy, không nói lời nào.

Cả nhà đều nhất trí về chuyện của Bán Hạ, không ai cho rằng nhà họ Thạch sẽ giữ chặt lấy Tiểu Thạch Đầu không buông, một người cha có thể tặng con trai mình cho người khác, còn có tư cách gì để đòi đứa nhỏ? Chuyện này đi đâu cũng không thể thuyết phục được ai cả.