Em trai Lâm Mạch Đông của Bán Hạ đã mười sáu tuổi rồi, cậu ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, chị à, ngày chị đi có phải chị đã quay về không? Trước đây Tiểu Xuyên Tử có nói là đã nhìn thấy chị, em còn tưởng chú ấy nhìn lầm chứ.”
Bán Hạ xoa đầu Mạch Đông: "Lúc đó chị không ngờ Thạch Đông Thanh lại thực sự tặng Tiểu Thạch Đầu cho người khác.”
Mạch Đông đập mạnh lên bàn: "Thế mà trước đây em còn hâm mộ anh ta, hóa ra anh ta là người như vậy, chị à, chị đừng sống với anh ta nữa.”
Trương Thục Phân bưng bát đi vào nghe vậy thì đánh lên người cậu một cái: "Muốn chết à! Lớn tiếng như vậy làm gì, con đừng dọa cho Tiểu Thạch Đầu tỉnh lại đó.”
Bà đưa một bát cơm đầy cho Bán Hạ rồi lại tiếp tục dạy dỗ Mạch Đông: "Con nói nghe hay thật đó nhưng vẫn chưa đủ được! Sau này chị con một mình nuôi đứa nhỏ thì làm sao bây giờ? Con có biết một người phụ nữ chăm con vất vả thế nào không”
Mạch Đông sờ chỗ bị đánh đau, miệng cậu lẩm bẩm: "Sau này con sẽ nuôi chị và cháu trai.”
Trương Thục Phân: "Con nói đơn giản thật, chờ sau này con cưới vợ sẽ biết hậu quả.”
Tất nhiên không phải là Trương Thục Phân ghét bỏ con gái mình, nhưng người phụ nữ một mình nuôi con nhỏ muốn sống qua ngày thật sự rất khó khăn.
Chị em dâu cũng không dễ sống chung như vậy.
Lâm Trường Sinh gõ bàn: "Được rồi, để Bán Hạ ăn cơm thật ngon đã, Mạch Đông, rót chén nước cho chị con đi.”
Mạch Đông nghe lời đứng lên, Trương Thục Phân lại dặn dò: "Rót chén nước cơm ấy, trong nồi có.”
Bán Hạ ăn cơm xong, lại uống thêm một chén nước cơm, sau đó cô mới đặt bát xuống nói: "Cha, mẹ, con muốn nói với cha mẹ một chuyện.”
Lâm Trường Sinh yên lặng gật đầu: "Con nói đi.”
Con gái của mình sao mình lại không hiểu chứ, ông nhìn ra được Bán Hạ có tâm sự, dường như cô sắp có một quyết định quan trọng.
Trương Thục Phân nhìn thoáng qua bạn già nhà mình, rồi lại quay đầu lại, nói: "Chuyện gì vậy con? Mẹ nghe đây.”
Bán Hạ cắn khóe miệng, cô hơi khó khăn mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Con... Con muốn ly hôn.”
“Cái gì?”
Trương Thục Phân sợ đến mức đứng bật dậy, giọng nói của bà vô thức cao lên: "Bán Hạ à! Con đừng giận dỗi, mặc dù mẹ nói với mẹ chồng con như vậy, nhưng đó là vì muốn dọa mẹ chồng con, vì để nhà họ Thạch nhận lỗi thôi. Con nói thử xem, nếu con thật sự ly hôn thì Tiểu Thạch Đầu phải làm sao đây? Con mới hai mươi mốt tuổi thôi, sau này con phải làm sao bây giờ?"
Mạch Đông lẩm bẩm nói: "Nên làm sao bây giờ, không có Thạch Đông Thanh, tại sao chị con không thể sống được chứ?”
Cái thằng này không khuyên nhủ mà còn ồn ào, Trương Thục Phân ngứa tay đến mức muốn tàn nhẫn đánh cho cậu một trận. Con gái thì bà không đánh được, nhưng đánh con trai thì rất thoải mái!
“Ông nó à! Ông nói câu gì đi.”
Lâm Trường Sinh im lặng, dưới ánh đèn dầu mờ ảo ai cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt ông: “Con thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Vẫn là câu nói kia, con gái của mình thì mình hiểu, chuyện mà con gái của ông đã quyết, chín trâu mười hổ cũng không kéo lại được, tính tình cô rất bướng bỉnh.
Bán Hạ gật đầu: “Con không biết phải sống với Thạch Đông Thanh như thế nào nữa, trong lòng anh ta không có con, cũng không có con trai con.”
Lâm Trường Sinh thở dài nói: "Con phải biết rằng cuộc sống sau khi ly hôn cũng sẽ không tốt hơn cuộc sống của con bây giờ, không nói đến chuyện người trong thôn bàn tán, chỉ nói đến chuyện một mình con nuôi đứa nhỏ cũng không dễ dàng. Mặc dù cha mẹ và em trai có thể giúp con, người nhà chúng ta cùng nhau sống qua ngày. Nhưng dù sao tuổi của cha và mẹ con cũng đã lớn, cũng có lúc không để ý được, sau này em trai con cũng phải cưới vợ."