Thập Niên 80: Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan

Chương 27

Bán Hạ nghiến chặt răng: “Anh ta không nói đúng không.”

Thím Hoa chẹp miệng: “Chứ gì nữa! Nếu không thì cha mẹ cháu đã theo địa chỉ mà tìm thẳng đến đó rồi. Tên Thạch Đông Thanh này còn lừa người, bảo là cậu ta không biết nữa cơ, ai mà tin cho nổi hả? Mà Bán Hạ nè, sao cháu biết được hay vậy? Còn tìm được đến tận nơi nữa.”

Bây giờ Bán Hạ đâu có tâm trạng nói chuyện này, hơn nữa chuyện này cũng không thể nói rõ ràng, cô chỉ đành tùy tiện tìm cái lý do: “Anh ta thư từ qua lại với người ta, cháu nhìn thấy địa chỉ trên thư.”

Thím Hoa cũng chỉ biết sơ sơ, không rõ tình hình cụ thể là như nào, nghe cô nói như vậy tiện thể nói: “Biết ngay là nhà họ Thạch này đang lừa người! May mà người nhà kia còn biết điều, trả lại đứa nhỏ.”

Bán Hạ khẽ gật đầu, cũng may là đội trưởng Khương không phải là người vô lý, nếu không một mình cô chưa quen với cuộc sống nơi đấy, muốn bế đứa nhỏ về đúng là không đơn giản rồi. Ít nhất sẽ không nhanh như thế.

Thím Hoa suy nghĩ một lát lại nói: “Bán Hạ, cháu phải thẳng lưng lên, không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ, nếu không sau này cháu sẽ chịu thiệt.”

Bán Hạ gật nhẹ đầu: “Cháu đã biết, thím Hoa, cháu phải đi tìm mẹ cháu đây.”

Cha và em trai cô lên huyện, bây giờ cô cũng đang nghi ngờ có phải lúc ở nhà ga Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy bọn họ không.

Thím Hoa nói: “Đi đi, đi đi, đừng để mẹ cháu sốt ruột, nếu không để đứa nhỏ ở nhà thím, thím trông giúp cháu?”

Bán Hạ suy nghĩ một lát rồi nói: “Vâng.”

Bây giờ cô không muốn để cho Thạch Đông Thanh gặp đứa nhỏ.

Thím Hoa đưa tay muốn nhận lấy đứa nhỏ, Tiểu Thạch Đầu thấy mẹ muốn nhét mình vào lòng người khác, đầu tiên hai mắt cu cậu trừng lớn, một giây sau “Oe” một tiếng khóc lớn lên, hai tay nhỏ níu chặt quần áo của mẹ không thả.

Thím Hoa dỗ dành đứa nhỏ: “Ai da, là bà Hoa đây, không khóc, không khóc, không phải trước kia cháu gặp bà Hoa rồi sao?”

Tiểu Thạch Đầu lại không nghe hiểu bà ấy đang nói gì, cậu nhóc chỉ biết là không muốn rời khỏi mẹ.

Khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt, vẻ mặt sợ hãi, chỉ trong chốc lát đã khóc đến mặt đỏ bừng.

Bán Hạ thấy vậy thì đau lòng muốn xỉu, đây đều do Thạch Đông Thanh hại, trước kia con trai cô đâu có như vậy!

Tiểu Thạch Đầu của cô rõ ràng không hề sợ người lạ, ai bế cu cậu cũng đều có thể cười, lại còn nhiệt tình duỗi tay nhỏ ra nhào vào lòng người ta.

Bán Hạ không dám để thím Hoa làm thay, cô vừa ẵm Tiểu Thạch Đầu đi lại trong sân vừa nhỏ giọng dỗ dành: "Bé ngoan nha, có mẹ đây rồi, Tiểu Thạch Đầu đừng khóc nha, mẹ ôm Tiểu Thạch Đầu được không?"

Thím Hoa ở bên cạnh thở dài: "Nhìn coi cha nó đã làm điều tốt gì kìa, xem ra Tiểu Thạch Đầu đã bắt đầu sợ người lạ rồi.”

Tiểu Thạch Đầu tủi thân khóc nức nở, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo cong lên thành hình lưỡi liềm, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ mẹ, sợ mẹ lại đưa bé cho người khác.

Bán Hạ thở dài: "Thôi vậy, thím Hoa, thím để cháu giữ bé cho, cũng để cho ông bà nội đứa nhỏ nhìn thấy. Việc Thạch Đông Thanh nói dối tặng đứa nhỏ cho người ta, có lẽ cũng đã làm bọn họ lo lắng.”

Chuyện ông bà nội yêu thương đứa nhỏ cũng không phải giả vờ.

“Được rồi.”

Thím Hoa đồng ý, rồi lại thuyết phục cô: "Gọi mẹ cháu về là được, vẫn là nên bế đứa nhỏ đi trước, cháu tuyệt đối đừng trở về ở dễ dàng như vậy, tránh để bọn người nhà họ Thạch cho rằng con gái nhà họ Lâm chúng ta dễ nói chuyện.”