Tiểu Thạch Đầu ngây thơ quay đầu nhìn mẹ, tay còn chỉ ra bên ngoài: “A…”
Bán Hạ hôn lên khuôn mặt nhỏ của đứa nhỏ một cái: “Muốn cho mẹ nhìn cái gì vậy?”
Bán Hạ nhìn sang theo phương hướng ngón tay nhỏ chỉ, không có cái gì ngoài một số người đi đường.
Tiểu Thạch Đầu cũng quay đầu nhìn lại theo mẹ, xe xích lô chầm chậm đi xa, không còn nhìn thấy chỗ vừa nãy: Thạch Đông Thanh trợn tròn mắt lớn, giống như đang thắc mắc nói sao lại không thấy nữa?
Thấy dáng vẻ này của đứa nhỏ Bán Hạ yêu không chịu nổi, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của thằng bé hai cái, cẩn thận bế đứa trẻ vào lòng vỗ nhẹ.
Lúc Bán Hạ đến bến xe, đúng lúc xe về thị trấn ra khỏi trạm, cô bế lấy đứa nhỏ nhanh chóng chào hỏi để lên xe.
Nhìn chiếc xe càng ngày càng gần nhà, trong lòng Bán Hạ bắt đầu phiền muộn, cô không thể không đối diện với vấn đề không thể trốn tránh.
Cô không biết là Thạch Đông Thanh nhìn thấy hai mẹ con bọn họ sẽ làm thế nào, có lẽ anh ta không thể nào nghĩ tới rằng cô có thể đưa con trai trở về được nhỉ?
Bán Hạ xuống xe ở thị trấn, cũng không về thôn họ Thạch mà bế con trai về thẳng nhà mẹ đẻ nhà họ Lâm của mình.
Nhà họ Lâm cách thị trấn khoảng mười phút, cùng một hướng với thôn họ Thạch nhưng không ở trên một con đường, cách nhau một ngọn núi không nhỏ ở giữa.
Lúc Bán Hạ về đến nhà, cửa lớn ở nhà đóng chặt, cô đang thắc mắc mọi người đi đâu hết rồi thì thím Hoa nhà sát vách không cùng một họ thò đầu ra.
“Bán Hạ?” Thím Hoa nhìn thấy cô rất bất ngờ, lập tức lật hàng rào lên: “Cô gái này, mấy ngày hôm nay cháu đi đâu? Cháu làm cha mẹ cháu lo lắng chết đi được!” Thím Hoa lôi kéo cô vỗ nhẹ hai cái.
Cha mẹ biết chuyện của cô rồi?
Bán Hạ vội vàng hỏi: “Thím Hoa, cha mẹ cháu đâu rồi?”
Thím Hoa vỗ đùi: “Đi tìm cháu rồi, cháu không biết rồi, ba hôm trước cô cháu từ huyện về nói không thấy cháu đâu, cha mẹ cháu mang theo em trai và cô cháu đến thẳng thôn họ Thạch hỏi. Ai ngờ Thạch Đông Thanh nói cháu đi tìm con trai, cha mẹ cháu nghe xong thì thấy không đúng, đang yên đang lành tự dưng cháu phải đi xa để tìm đứa nhỏ gì chứ? Nhà họ Thạch thấy không lừa dối được nữa mới nói ra chuyện Thạch Đông Thanh tặng con cho người khác, cha mẹ cháu suýt chút nữa tức chết! Còn đánh nhau với nhà họ Thạch một trận đấy!”
Thím Hoa nói đến đây lại dừng lại sờ khuôn mặt Tiểu Thạch Đầu: “Ai da! Tiểu Thạch Đầu đáng thương của bà, may mà mẹ cháu tìm được cháu về.”
Tiểu Thạch Đầu không biết gì hết, thấy có người vuốt ve khuôn mặt của cu cậu, cái miệng nhỏ lập tức cười toe toét, còn mắc cỡ dụi vào lòng Bán Hạ.
Bán Hạ cau mày, hối hận mình không nói với người nhà một tiếng, nhưng lúc đó chính cô cũng không làm rõ được, nói với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tin. Cô đi vội vàng, nguyên nhân cũng do cô suy nghĩ không chu đáo.
Cô cũng không nghĩ tới cha mẹ sẽ biết sớm như vậy.
Giọng nói Bán Hạ lo lắng: “Thím Hoa, cha mẹ cháu sao rồi? Có bị thương không?”
Thím Hoa nói: “Vẫn ổn, mọi người cũng còn đắn đo, không dám ra tay độc ác, mẹ cháu bị mẹ chồng cháu giật mất vài cọng tóc. Nghe mẹ cháu nói, bà ấy cào nát mặt mẹ chồng cháu.”
Tâm trạng Bán Hạ phức tạp: “Bọn họ đi chỗ nào tìm cháu rồi?”
“Huyện chứ đâu! Nói là muốn tới nhà ga xem sao, nhưng mà mẹ cháu ngược lại đi nhà họ Thạch, có lẽ bây giờ còn đang ở chỗ đó, nói là muốn bảo Thạch Đông Thanh nói ra địa chỉ cái nhà đã đưa đứa nhỏ qua.”