Tôi Ở Mạt Thế Bán Thân

Chương 4

Những người khác ở tận thế đều muốn tìm cách chạy trốn, sống trong những ngày tháng chật vật không ngừng nghỉ, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, Hoắc Xuyên lại nhà nhã giống như đang đi du lịch vòng quanh thế giới vậy, Liễu Trà vừa bước ra đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, không nhanh không chậm ăn mì trong chén.

Nhưng bức tranh này trong mắt cậu lại vô cùng kỳ dị, như thế nào lại có một người đối mặt với xác chết đã bị phân huỷ nghiêm trọng còn có thể thoải mái ăn uống, đúng vậy ở trước mặt Hoắc Xuyên chính là thi thể không đầu kia.

Nhưng trong chỗ mùi hôi thối gay mũi của xác chết này Liễu Trà lại mơ hồ ngửi thấy được mùi mì thơm xen lẫn, Liễu Trà nuốt nước miếng, nhìn trên bếp cũng không dư lại chút đồ ăn nóng ấm nào, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Người ngồi trên bàn cơm bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Liễu Trà, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay hắn, hơi hơi hé miệng, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức chảy nước miếng vậy.

Cậu ngoan ngoãn chờ Hoắc Xuyên ăn xong, sau đó hai người cùng trở lại trong xe.

"Tiếp theo chúng ta đi đâu? Đi tìm đội cứu viện sao?" Liễu Trà chớp chớp mắt hỏi.

Liễu Trà sau khi tắm rửa sạch sẽ đã khôi phục da thịt trắng nõn nguyên bản, đầu tóc có chút dầu mỡ cùng cỏ dại cũng nhu thuật dán trên đầu, cậu vốn thanh tú sạch sẽ, phần tóc hơi dài vô cớ tăng thêm cho cậu vài phần nữ tính.

Đồng phục rộng rãi khiến Liễu Trà trông có chút nhỏ xinh, nhìn qua thanh xuân hoạt bát như học sinh.

Người đàn ông cảm giác tâm tình tựa hồ rất tốt, khẽ liếc nhìn phía trước ngực Liễu Trà, phi thường hiếm thấy trả lời câu hỏi của cậu "Đi trung tâm thương mại."

Liễu Trà không thèm để ý gật gật đầu, dù sao chỉ cần đi theo hắn là được.

Liễu Trà sau khi tắm rửa thơm tho, ăn uống no say rõ ràng tâm tình rất tốt, dọc đường đi ríu rít không ngừng bên tai Hoắc Xuyên, hoàn toàn không có chút dáng vẻ sợ hãi nào lúc ban đầu.

Một giờ sau, Hoắc Xuyên đánh xe vào bãi đậu xe bên ngoài trung tâm mua sắm, toà trung tâm này có ba tầng, phía sau là một con hẻm nhỏ đối diện với đồn cảnh sát, Hoắc Xuyên định nhân tiện ghé qua xem có thể tiếp tế thêm chút đạn dược được hay không.

Nhìn thời gian hiện tại đã xế chiều, hai giờ nữa trời sẽ tối, hắn cũng không phải loại người lãng phí thời gian, hai giờ này là đủ, mang theo Liễu Trà đang sợ hãi rụt rè đi vào cửa trung tâm thương mại, lầu một là nơi bán quần áo và trang sức, vì vậy hắn trực tiếp bỏ qua mang người lên tầng hai.

Liễu Trà cẩn thận ló đầu ra khỏi kệ, nhìn gian phòng tối om cùng ánh đèn màu xanh nhạt loé ra từ lối đi an toàn, trong lòng không khỏi bồn chồn.

Nghĩ rồi nghĩ, cậu nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đi ra ngoài đi, tối quá cũng không thể nhìn rõ cái gì."

Hoắc Xuyên cười cười tựa hồ mang theo ý giễu cợt, trực tiếp lấy gậy huỳnh quang ra bẻ hai lần.

Liễu Trà: "......" Sao cậu lại có thể bỏ quên thứ này nhỉ.

Mắt thấy Hoắc Xuyên sắp sửa hoà vào trong bóng tối, Liễu Trà chỉ có thể miễn cưỡng đi theo hắn, vạn nhất đợi lát nữa có tang thi xuất hiện, cậu cũng đánh không lại chúng nó.

"Lộp cộp..." Tiếng bước chân hai người vang vọng trong trong khoảng không trống trải, Liễu Trà cực kỳ bất an, ngó trái nghía phải nhìn xung quanh sợ sẽ có thứ gì đột nhiên nhảy bổ ra ngoài.

Hoắc Xuyên dạo khắp lầu hai cũng không tìm thấy thứ mình cần, hắn đi tới bên cạnh thang cuốn, nhìn lướt qua bản đồ trung tâm phía trên.

Khu thuốc nằm ở tầng một, xem ra hắn bỏ lỡ, Hoắc Xuyên một lần nữa quay lại lầu một.

Liễu Trà nhìn người đàn ông nhàn nhã tản bộ ở lầu một, trong lòng suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, hắn không cảm thấy nơi này rất nguy hiểm sao?" Nhưng cậu cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, không dám nói ra, đành ngoan ngoãn an phận làm một cái đuôi nhỏ.

Vài phút sau, người đàn ông dừng lại, Liễu Trà nhíu mày, giật giật vạt áo hắn, cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoắc Xuyên không nói gì, nhướn mày, xoay người, nhìn Liễu Trà thật sâu, sau đó lại nhìn toàn cảnh chung quanh.

"Tình huống phía trước không ổn, làm không tốt có lẽ chúng ta còn không thể ra ngoài." Hoắc Xuyên vẻ mặt khó xử.

Liễu Trà vừa nghe, lập tức hoảng sợ nói: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Kéo Liễu Trà đến phòng thay đồ, "Cậu trốn ở chỗ này một lát, chút nữa tôi tới tìm cậu, tuyệt đối đừng chạy ra ngoài!" Giọng điệu có chút cấp bách, Liễu Trà sợ tới mức hai chân mềm nhũn, luống cuống gật đầu.

"Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh nhất định phải tới tìm tôi nhé." Liễu Trà nhỏ giọng nức nở, mặt nhỏ non nớt trắng nõn dưới ánh đèn huỳnh quang nhìn qua có điểm thuần khiết, lệ chí dưới mí mắt càng tăng thêm vẻ mị hoặc.

"Ừm, được."

Hoắc Xuyên không nói gì nữa, sau khi đóng cửa lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên, như thể người vừa rồi không phải hắn.

Khu vực thuốc và khu vực mua sắm được tách riêng, cửa lúc này đã bị khoá chặt, cửa kính ra vào và cửa sổ loang lổ một lượng lớn máu, căn bản không thể nhìn rõ tình huống bên trong, từ khe cửa cũng tràn ra rất nhiều máu khô, hiện tại đã chuyển sang màu đen.

Không có dụng cụ cạy khoá, Hoắc Xuyên lấy súng lục ra, lắp ống giảm thanh, nhắm ngay ổ khoá "Ầm—" một tiếng chói tai kèm theo vài tia lửa nhỏ.

Tiếng va chạm giữa đạn và khoá sắt phát ra không to nhưng cũng không nhỏ, Liễu Trà ở gần sợ hãi run lên.

Hoắc Xuyên thu hồi súng lục, cầm lấy súng dài treo trước ngực, một tay cầm dao găm, nhẹ nhàng đạp cửa một cái...

Bên trong có mấy trăm tang thi đang du đãng, Hoắc Xuyên nhíu mày, không ngờ lại có nhiều như vậy, khiến hắn có chút choáng ngợp, "Chậc" có chút phiền phức, xem ra là một trận chiến ác liệt.

Tang thi có khứu giác và thính giác cực kỳ nhạy bén, tốc độ nhanh như báo, may mắn là kính trong khu trung tâm mua sắm này chất lượng cách âm rất tốt.

Hoắc Xuyên đi vào bên trong, bắn hạ đám tang thi đang không ngừng lao tới, phát nào cũng gần như trúng mục tiêu, giây tiếp theo xoay người, đột nhiên đá về phía sau một cái—.

Một con tang thi cao lớn bị đá bay ra ngoài, nện trúng đám tang thi đang lao tới, tang thi ở bốn phương tám hướng tựa như bị chọc giận, gào rống tiếp tục chạy tới, Hoắc Xuyên nhanh chóng thay băng đạn, một phát bắn chết con tang thi tới gần bên phải, sau đó lắc mình tránh thoát một con, dao găm trong tay nháy mắt phóng mạnh ra ngoài.

Một hồi chiến đấu qua đi, trên mặt và đồng phục chiến đấu màu đen của Hoắc Xuyên cũng đã dính rất nhiều máu và thịt thối.

Xác chết nằm rải rác la liệt xung quanh hắn, cây gậy huỳnh quang màu trắng phía sau hắn cũng dính rất nhiều máu, sâu kín toả ra ánh sáng màu đỏ nhạt.

Hoắc Xuyên hai mắt đỏ ngầu, tà khí vặn vặn cổ, giẫm lên thi thể đi tới khu vực kệ thuốc, lấy ra một số loại thông dụng và thiết yếu.

Liễu Trà ngồi dưới đất buồn bực nhìn cánh cửa trước mặt, cậu rất muốn mở ra, nhưng lại sợ không được, không gian thoáng đãng có chút ngột ngạt, vầng trán trắng nõn của Liễu Trà phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Thật lâu sau, cậu rốt cục cũng nhìn thấy Hoắc Xuyên, chỉ là sắc mặt hắn có vẻ không tốt, Liễu Trà phi thường lo lắng, vội vàng đóng cửa lại.

"Anh làm sao vậy?" Liễu Trà lo lắng hỏi.

Hoắc Xuyên che bụng "Shhhh~" một tiếng, sắc mặt khó coi, "Bụng hơi đau, phỏng chừng bị đυ.ng phải."

Liễu Trà hít sâu một hơi, sốt ruột xốc áo hắn lên "Để tôi xem."

"Rất đau phải không?"

Hoắc Xuyên lắc đầu, "Nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Liễu Trà nhíu mày, móng nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mảng cơ bụng kia, tay nhỏ nhẹ nhàng mềm như bông vuốt vuốt phần cơ bụng rắn chắc, vẻ mặt đau khổ nhìn Hoắc Xuyên, sau đó lại luống cuống tay chân buông ra.

Cậu cũng chỉ là người đọc sách trong triều đại của mình, đi tới hiện đại cũng chỉ là người đọc sách, đối với phương diện y học cậu hoàn toàn mù tịt.

Nhưng hình như nhìn qua cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, dù sao cũng không chảy máu, "Lát nữa chắc sẽ không sao, chỉ là va chạm một chút thôi phải không?" Đôi mắt trong veo của Liễu Trà mang theo điểm mong đợi.

Hoắc Xuyên gật đầu, Liễu Trà thở phào nhẹ nhõm.

"Đỡ tôi một chút."

Liễu Trà vội vàng quỳ trên mặt đất, dùng hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy Hoắc Xuyên, đầu nhỏ dán ở ngực hắn, đỏ mặt gắng sức muốn nâng người lên.

Ai ngờ, Hoắc Xuyên nghiêng về phía trước quá xa, trọng tâm không vững, ngã vào người Liễu Trà.

Liễu Trà thở ra một hơi, có chút hy vọng nhẹ nhàng hỏi: "Anh có thể đứng lên không?"

"Cậu nói xem?" Hoắc Xuyên ghé sát bên tai Liễu Trà nói nhỏ.

Lỗ tai Liễu Trà bị hơi thở ấm áp hun cho đỏ bừng.

"Haiz, để tôi thử một chút, là tôi không đúng." Hoắc Xuyên có chút khó xử thở dài.

Liễu Trà vừa nghe lập tức vỗ vỗ lưng hắn, "Là do tôi vô dụng, không trách anh."

"Ừm." Hoắc Xuyên nhàn nhạt đáp.

Sau đó, hắn ở trên người Liễu Trà cọ xát vài lần cũng không đứng lên được, bụng còn giống như bị xé rách, hạ thân kề sát Liễu Trà.

Liễu Trà vội vàng bảo hắn đừng nhúc nhích, cứ ghé vào trên người cậu như vậy là được rồi.

Hoắc Xuyên nói xin lỗi.

Hơi thở thơm tho ngạt ngào vẫn luôn quanh quẩn vờn xung quanh khoang mũi Hoắc Xuyên, hắn cúi đầu vùi vào cổ Liễu Trà, điên cuồng hít vào như một tên biếи ŧɦái.

Đôi môi ấm áp áp sát da thịt Liễu Trà, không dám dùng sức.

Hạ thân hưng phấn cứng rắn chọc thẳng vào bé con mềm mại dưới thân.