Hoắc Xuyên đứng ngoài quay đầu lại nhìn thoáng qua xe jeep, do dự không biết nên đánh thức người dậy hay không.
Ở huyện nhỏ này chắc hẳn vẫn còn người sống sót khác, để cậu lại trong xe hẳn cũng không an toàn, hắn định mở cửa ghế phụ lái, nhưng nhìn đến Liễu Trà vẻ mặt suy yếu co rúm trên ghế, hắn đành từ bỏ ý muốn gọi người dậy đi cùng.
Hắn quan sát xung quanh một vòng, lại nhìn lướt qua cửa tiệm thuốc, vẫn là nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.
Hoắc Xuyên cầm lấy súng và ba lô, đóng cửa xe, đứng ở cửa thuần thục lắp ống giảm thanh, nạp đạn, quang cảnh chung quanh hơi tối, mặt đất phủ đầy bụi, ngoài ý muốn là không có tang thi nào chạy qua đây, dù mùi hôi thối gay mũi cùng mùi máu tươi dù đã qua một thời gian dài vẫn còn rất nặng.
Chỉ là vết máu khô đen trên mặt đất nhìn qua có chút ghê người, bên cạnh còn rơi rụng vài mảnh thịt vụn, Hoắc Xuyên nhướn mày nhìn dấu chân cách đó không xa, đều là dấu vết chưa bị tro bụi che lấp, xem ra đã từng có người đến đây, hắn dứt khoát rời khỏi tiệm thuốc.
Nếu đã có người tới, vậy chủ yếu dược phẩm chắc chắn cũng bị lấy hết, bởi vậy hắn trở lại xe.
Liễu Trà cảm thấy mình sắp trở thành quỷ đói rồi, cậu có thể nhìn thấy viện trưởng đang vẫy tay với mình, yếu ớt mở mắt ra, liền nhìn thấy đường nét lạnh lùng của người đàn ông, đang chuyên tâm nghiên cứu tấm bản đồ trong tay, cậu không ôm hi vọng mang theo chút vốn ngôn ngữ nông cạn mềm mại hỏi: "Xin hỏi, có gì ăn không?"
Thanh âm mỏng manh yếu ớt cũng không thể tránh khỏi thính lực hơn người của người đàn ông, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Trà, tuỳ tay lấy chút đồ hộp và bánh quy từ ghế sau ném lên người cậu, lại cúi đầu tiếp tục suy ngẫm bản đồ trong tay.
Hai mắt Liễu Trà sáng lên, vội vàng bò dậy, ngấu nghiến giải quyết chút đồ ăn trên tay, từ trưa hôm qua đến giờ cậu chưa có thứ gì bỏ bụng, thoả mãn cảm giác đói bụng xong lại thấy muốn uống nước, miệng lưỡi khô khốc, cậu liếʍ liếʍ môi trên, khẽ meo meo lặng lẽ liếc mắt nhìn lén người đàn ông, sau mấy lần đấu tranh tư tưởng, cậu cảm thấy người này nếu nguyện ý phân đồ ăn cho mình, vậy nước hẳn cũng có thể.
Sau đó cẩn cẩn thận thận được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Tôi, tôi muốn uống nước."
Hoắc Xuyên đến nhìn cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp cầm chai nước bên cạnh ném qua, hắn mở ba lô kiểm tra chỗ thuốc bên trong, sau đó lại nhìn số đạn và xăng dự trữ trong cốp xe, bận bịu một hồi sau mới một lần nữa ổn định lại, nhìn cảnh sắc bên ngoài kính chắn gió lâm vào trầm tư.
Liễu Trà cũng không dám lại làm phiền người khác nữa, cậu thấy người này trên xe có súng, có súng vậy chắc chắn là quân nhân hoặc tội phạm, cậu đã nghiên cứu rất kỹ luật pháp và quy định của đất nước này, quốc gia không cho phép tư nhân mang theo súng, nếu bị phát hiện sẽ bị tống vào trại giam, dưới tình huống bình thường, người thường đều không biết sử dụng súng, người này hẳn không phải người thường, cho nên cậu phải thật ngoan ngoãn, dù sao cậu cũng đánh không lại hắn.
Lúc này cậu mới phát hiện huyện nhỏ này hình như cũng không xuất hiện quá nhiều tang thi, không giống như các thành phố bình thường đâu đâu cũng có tang thi lang thang khắp nơi, nơi này ngược lại hoàn toàn yên tĩnh.
Cậu xoay người ghé vào cửa sổ xe, tay nhỏ nghịch ngợm ấn nút điều chỉnh cửa, một làn gió mát lạnh thổi vào, cậu híp mắt hưởng thụ, ngẩng khuôn mặt nhỏ cảm nhận thiên nhiên.
Hoắc Xuyên đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đến trung tâm thương mại hay đồn cảnh sát, đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi cực kỳ gay mũi, hắn cau mày nhìn Liễu Trà với vẻ chán ghét.
Vốn đang tâm ý dạt dào ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, móng vuốt nhỏ đang kéo lan can sắt ngoài cửa xe, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, liền nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của người đàn ông nhìn mình, lúc bị túm xuống dưới cậu vẫn còn có chút ngây người.
Kế đến cậu cho rằng người này có thể là đổi ý muốn bỏ mình lại, liền nhìn người đàn ông cao lớn với khuôn mặt tái nhợt đầy kinh hãi.
"Đừng đuổi tôi xuống xe..." Vừa nói, cậu vừa cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, dưới cổ áo hơi mở lộ ra một mảnh màu trắng.
Liễu Trà hai mắt đẫm lệ mông lung vươn móng vuốt nhỏ bẩn thỉu nắm lấy lòng bàn tay to lớn của hắn, nước mắt lã chã tuôn như mưa, cậu cúi đầu nên hiển nhiên không thể thấy du͙© vọиɠ cuồng loạn trong mắt người đàn ông, chỉ thấy phía dưới người nọ hình như có chút phồng lớn, cậu chớp chớp mắt nỗ lực muốn nhìn cho rõ.
Cậu không thể nhìn rõ nên chỉ có thể tập trung nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông khóc thương tâm muốn chết, chân nhỏ một bên dẫm lên dấu chân của hắn một bên nhẹ nhàng cầu xin.
"Tôi muốn ở cùng với anh, đừng, đừng bỏ rơi tôi." Dù không được đáp lại cậu vẫn tiếp tục nói "Là do tôi đã làm sai... hức~ cái, cái gì sao?"
Hoắc Xuyên rút con dao găm ở chân ra, tuỳ ý xoay nó trong tay, lưỡi dao sắc bén xoay quanh trên đầu ngón tay, đột nhiên, một bóng đen từ bên trong lao ra, gầm lên một tiếng nhào về phía bọn họ, khuôn mặt Liễu Trà biến sắc, kinh ngạc nhìn con tang thi kia, chỉ thấy Hoắc Xuyên giơ đôi chân dài mảnh khảnh đá mạnh một cái, con dao găm trong tay nháy mắt bay ra, đâm thẳng vào trán tang thi.
Liễu Trà cũng không dám khóc lóc nữa, ngoan ngoãn đi theo Hoắc Xuyên tiến vào cửa hàng tư nhân, đây là một xưởng sản xuất linh kiện nhỏ, bên ngoài có treo bảng hiệu của một công ty nào đó, bên trong phòng có diện tích giống như phòng khách đặt một số máy móc. Trên bề mặt sàn bê tông được bao phủ bởi dây thép vụn và bột sắt trắng, toàn bộ vách tường của căn phòng đen thui, giống như đã hoạt động từ rất lâu, Liễu Trà nhìn quanh đánh giá căn nhà.
Cậu đi theo người đàn ông xốc rèm cửa bước vào bên trong, là nơi ở của công nhân, bên trong còn có mấy thi thể còn chưa thi hoá, xem ra có vẻ tang thi vừa rồi đã ăn bọn họ, Liễu Trà ngửi mùi này liền có chút buồn nôn. Là một mùi hương khác với mùi ôi thiu, là một mùi hôi thối nồng nặc hơn do xác chết đã phân huỷ phát ra.
Bên trong còn có cả người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, hẳn là cùng một nhà.
Liễu Trà không dám nhìn lại tử trạng tàn nhẫn của họ, cậu cúi đầu, kề sát người đàn ông, ngửi mùi hương từ cơ thể hắn.
Một phút sau, một bộ đồng phục học sinh bỗng được nhét vào trong ngực cậu, Liễu Trà nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.
Người nọ hơi nâng cằm, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: "Đi tắm đi, tắm rửa sạch sẽ chút."
Ôm đồng phục học sinh trong tay, Liễu Trà ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy hắn nói chuyện, trong lòng cậu còn thầm nghĩ người này hẳn là bị câm, còn nghĩ về sau có nên cùng hắn học ngôn ngữ ký hiệu hay không, may thay cậu cái gì cũng không nói, bằng không kết cục hẳn sẽ giống như tang thi bên ngoài kia.
Sau đó mặt cậu bỗng đỏ bừng, đúng là trên người cậu thật sự rất hôi, khó trách vừa rồi vẻ mặt hắn rất chán ghét... Liễu Trà bẹp bẹp miệng bước vào phòng tắm.
Hoắc Xuyên bước qua chỗ thi thể thối rữa, đứng ở cửa sau rộng mở, bên ngoài còn có một khoảng đất trống, người nhà này còn trồng chút rau dưa ở ngoài, rau lâu ngày không có người chăm sóc cũng thối rữa dưới đất, chỉ còn lại mấy cọng rau ngoan cường héo rũ bị dẫm bẹp trên mặt đất.
Đôi tay thon dài nhẹ nhàng nhặt những cọng rau trông có vẻ ổn, không nhanh không chậm mang đi rửa sạch sẽ, động tác uyển chuyển như tranh vẽ.
Liễu Trà đầu tiên dùng nước xả sạch vết máu bên trong, giữ nút bồn cầu, chịu đựng ghê tởm, đẩy cái đầu trên mặt đất vào bên trong, che nó lại bằng tất cả quần áo đã cởi ra, rồi dội sạch đống dòi trên mặt đất.
Nghĩ đến trong khoảng không gian nhỏ hẹp này còn có đầu người chết không nhắm mắt, Liễu Trà liền cảm thấy không khoẻ trong người, ngay cả gội đầu cũng cố gắng mở to mắt, sợ khi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra sẽ đối diện với tròng mắt bò đầy dòi bọ lúc nhúc kia.