Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt, Ôn Tu Thụy chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt dạo qua một vòng, sau khi xác định không có ai thì lập tức ngồi dậy, thầm mắng một tiếng, tên súc sinh hôm qua thật đúng là chó chết, eo đều thiếu chút nữa đã bị hắn cᏂị©Ꮒ gãy mất rồi.
Ôn Tu Thụy nhìn thoáng qua trong phòng, cho dù trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ mở cửa thông gió, nhưng vẫn có mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc.
Chăn ga trải giường đều đã thay hết, trên người Ôn Tu Thụy cũng mặc quần áo sạch sẽ.
Ôn Tu Thụy một bên giơ tay sờ trán một chút, có chút nóng, chắc là sốt rồi, vừa mới xuống giường giẫm đến mặt đất thì hai chân mềm nhũn ngồi xuống, hoãn một hơi, Ôn Tu Thụy đứng dậy, trong lòng lại mắng Mạc Túc Bạch một trăm lần, mẹ nó đúng là không phải người, mới lần đầu tiên mà đã cᏂị©Ꮒ từ năm sáu giờ chiều cho đến gần đến sáng hôm nay.
Tuy rằng đúng là có sướиɠ thật, nhưng mông thật sự rất đau.
Cơ mà…… có thêm lần nữa cũng không phải không được nhá~ há há ~
Ôn Tu Thụy đỡ tường mở cửa đi ra ngoài, trong phút chốc mở cửa liền điều chỉnh vẻ hưng phấn cổ quái trên mặt thành tái nhợt lại đáng thương, thoạt nhìn hoàn hoàn chính là dáng vẻ của một người bị hại.
Ôn Tu Thụy mới vừa đẩy cửa liền nhìn thấy nam thần trường học mỉm cười dịu dàng với mình, giọng Mạc Túc Bạch mềm như nước, ánh mắt nhìn chăm chú vào Ôn Tu Thụy mang thâm tình chân thành, “Cưng ơi, buổi sáng tốt lành, đến ăn sáng nào!”
Ôn Tu Thụy nhìn chăm chú vào dáng vẻ của Mạc Túc Bạch, trong lòng nghĩ, tên đàn ông này đạo đức giả thật, sự lãnh đạm trong đáy mắt như sắp bộc phát ra ngoài luôn rồi, cơ mà cũng đẹp trai thật.
Bề ngoài, sắc mặt lập tức tái nhợt, bước chân theo bản năng lui về phía sau một chút, hai chân mềm nhũn ngã thẳng xuống đất, nơi riêng tư truyền đến cảm giác đau làm cho mặt của anh trắng bệch trong nháy mắt.
Góc độ vừa phải, không thực sự đau đớn, nhưng dáng vẻ tuyệt đối động lòng người.
Ánh mắt Mạc Túc Bạch hơi tối lại, đứng lên đi đến bên cạnh Ôn Tu Thụy, Ôn Tu Thụy theo bản năng rụt về sau một chút, thái độ sợ hãi, sáng vẻ yếu ớt, đáng thương yếu ớt lại ra vẻ kiên cường có thể khơi dậy ham muốn của bất kỳ tên tội phạm nào.
Ôn Tu Thụy thích diễn, anh hiểu không ít về lòng người và bản thân mình, hiểu rõ bản chất xấu của người khác, anh có thể đặt mình ở vị trí thủ phạm, cũng có thể biến mình thành người bị hại hoàn mỹ nhất.
Để bạn nhìn dáng vẻ của anh ta, thậm chí sẽ cảm thấy nhìn anh ta như vậy, không cưỡиɠ ɧϊếp anh ta chính là vấn đề của bạn.
Bất ai cũng đều không cảm thấy bản thân có vấn đề.
Cho nên lựa chọn từ đầu đến cuối chỉ có một, đó chính là xâm phạm anh, làm tổn thương anh, cho dù bạn là người tốt nhất trên đời, bạn cũng sẽ vừa cᏂị©Ꮒ cho anh ta khóc, vừa xin lỗi anh ta, vừa chép kinh Phật để làm với bớt nổi áy náy bất an, vừa lột sạch quần áo cᏂị©Ꮒ chết anh ta.
Mạc Túc Bạch khom lưng, Ôn Tu Thụy theo bản năng lại muốn lùi về sau, trong lòng nghĩ, xin đừng thương tiếc đóa hoa yếu đuối này, bề ngoài bị bế lên sợ tới mức cả người run lên.
Mạc Túc Bạch ôm Ôn Tu Thụy đến bên cạnh bàn ăn, phía trên có cháo hải sản thơm ngon, chỉ có mùi hải sản, không có mùi tanh của biển, đây món cháo hải sản rất thành công, có nên có lẽ cũng không rẻ lắm.
Mạc Túc Bạch ôm Ôn Tu Thụy ngồi lên trên đùi chính mình, dịu dàng nói: “Không cần sợ tôi, tôi sẽ đau lòng đó.”
Sau khi không hiểu sao lại xuất hiện trong nhà người bị hại rồi cưỡиɠ ɧϊếp người ta, hắn còn nói ra được như thế này, Ôn Tu Thụy chỉ cảm thấy da mặt hắn còn dày hơn cả vỏ dưa nữa.
Ôn Tu Thụy mím môi, không muốn ăn, không muốn nói chuyện.
“Ngày hôm qua em ngất đi, kỳ quái quá, tôi mới cᏂị©Ꮒ em không bao lâu mà thôi, sao lại xỉu như thế? Tôi còn chụp lại mấy tấm này, em có muốn xem thử không?” Mạc Túc Bạch không chút để ý thổi cháo trắng, dịu dàng như nước nói.
Ôn Tu Thụy cả người run lên, không thể tin tưởng giương mắt nhìn Mạc Túc Bạch, kích động muốn ngồi dậy, giọng nói run rẫy, “Anh……”
“Tôi hả? Tôi làm sao? Ngoan ngoãn ăn cháo đi.” Mạc Túc Bạch giống như thật sự không hiểu tại sao Ôn Tu Thụy lại căng thẳng sợ hãi như thế, dịu dàng dặn dò nói.
Ôn Tu Thụy há miệng thở dốc, lúc này mới ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo, vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Rõ ràng ngày hôm qua còn rất bình thường, hôm nay tự nhiên lại phát triển thành thế này rồi.
“Cưng à, em rất xem trọng thanh danh sao?” Mạc Túc Bạch giống như vô tình hỏi.
Ôn Tu Thụy chỉ cảm thấy đối phương lại có chiêu tổn thương mới, vì thế thấy đối phương không đút nữa, bản thân cũng chỉ mím môi rũ mắt không nói một lời, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Hắn không nói chuyện, Mạc Túc Bạch cười, hắn đã biết đáp án.
“Chiều nay chúng ta còn phải đến trường nữa, chúng ta đi cùng nhau đi.” Mạc Túc Bạch tiếp tục đút cho Ôn Tu Thụy ăn.
Ôn Tu Thụy nháy mắt bắt được trọng điểm trong lời nói, lập tức lắc đầu, “Không, tôi không đồng ý……”
“Tôi cũng không có hỏi ý kiến của cưng nha! Tôi chỉ nói chúng ta đi cùng.” Mạc Túc Bạch vẫn là khuôn mặt mỉm cười kia.
Ôn Tu Thụy hận trong lòng chua xót, ngoài mặt lại chỉ có thể cắn chặt răng, ngay sau đó chậm rãi nói: “Cho tôi một thời hạn……”
“Cái gì?”
“Tôi nói, anh muốn hẹn hò với tôi, cho tôi một thời hạn, tôi không thể vẫn luôn dây dưa với anh, anh cũng không thể ép tôi…… cùng lắm thì…… cùng lắm thì cá chết lưới rách!” Ôn Tu Thụy bắt lấy quần áo Mạc Túc Bạch, gắt gao trừng mắt nhìn Mạc Túc Bạch.
Mạc Túc Bạch thong thả giương mắt, cười một cái thật dịu dàng, “Cưng đang nói cái gì đấy? Ngoan ngoãn ăn cháo đi, đừng chọc giận tôi, nếu không……”
Giọng của Mạc Túc Bạch mềm mỏng đến có thể tích ra nước, nhẹ giọng, thong thả nói: “Bây giờ có thể đề cưng lên bàn cᏂị©Ꮒ cho khóc luôn đấy!”
Ôn Tu Thụy lại run lên một chút, can đảm mới vừa tụ lại nhất thời tan hết, mang theo khóc nức nở nói: “Anh…… Chính anh…… Chính anh nói, muốn hẹn hò với tôi, anh không thể……”
Có lẽ là quá sợ hãi, Ôn Tu Thụy nghĩ tới nghĩ lui rồi phun ra mấy chữ mềm như bông, “Anh không thể…… anh, không thể dữ với tôi như thế!”
Vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt của Mạc Túc Bạch hơi hơi cứng lại, từ từ nhướng mày, trong lòng có hơi buồn cười, ngoài mặt thì lạnh lùng thờ ơ không thích tiếp xúc với người khác, anh bị cᏂị©Ꮒ xong vậy mà lại hiện ra vài phần ngoan ngoãn đáng thương ngoài ý muốn thế này.
“Tôi cứ muốn dữ với em thì phải làm sao đây?” Mạc Túc Bạch như chọc đứa nhỏ, hỏi ngược lại.
Bộ não của Ôn Tu Thụy bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dán lại, nghe đến lời này nhất thời không có phản ứng lại, lập tức ngẩng đầu, như là khó hiểu, “Vì sao lại muốn dữ với tôi chớ?”
Giống như đang nói lại, tôi đã nghe lời, rồi còn đáng thương như vậy, tại sao còn muốn dữ với tôi?
Vẻ mặt của Mạc Túc Bạch lại vi diệu tạm dừng một chút, lúc này chập chạp phản ứng giơ tay sờ lên trán của Ôn Tu Thụy, quả nhiên rất nóng, dựa theo tính cách ngày thường của Ôn Tu Thụy, lúc này có lẽ sẽ tương đối bình tĩnh nói điều kiện với hắn, mà không phải…… “Làm nũng”?
Tuy rằng đúng là rất đáng yêu.
Biết như vậy rất không tốt, rất vô nhân tính, hiện tại hắn nên cho Ôn Tu Thụy uống thuốc, nên để đối phương nghỉ ngơi một chút, nhưng Mạc Túc Bạch vẫn không nhịn được tiếp tục hỏi, “Ví dụ như tôi rất muốn làʍ t̠ìиɦ với em, nhưng em không muốn, tôi sẽ giận, sau đó trở nên rất hung dữ.”
Ôn Tu Thụy đã có chút choáng váng, áp cái trán nóng bỏng lên trên cổ của Mạc Túc Bạch, vẻ mặt có hơi mê mang, thở ra hơi nóng, “A……? Cái gì nha?…… Sao tôi không muốn?”
Nếu không phải hiểu tính cách của Ôn Tu Thụy, Mạc Túc Bạch sẽ cho rằng hiện tại người này đang quyến rũ mình.
“Em bằng lòng làʍ t̠ìиɦ với tôi sao?” Giọng Mạc Túc Bạch đã có chút khàn khàn.
Khóe miệng Ôn Tu Thụy nhếch lên một độ cong ác liệt, thoáng cái đã đè xuống cho cho bằng, “Làʍ t̠ìиɦ? Với anh…… Chỉ cần làʍ t̠ìиɦ với anh, anh sẽ không dữ với tôi nữa sao?”
“………… Phải.”
Không mở miệng không biết, khi mở miệng giọng lại khàn đặc như hút thuốc cả đêm, Mạc Túc Bạch ho một tiếng.
Ôn Tu Thụy chớp chớp mắt, lông mi nhỏ dài, quét lên làn da trên cổ của Mạc Túc Bạch, chậm rãi trượt xuống, mang theo một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Tôi sẽ làʍ t̠ìиɦ với anh, anh đừng dữ với tôi nữa…… A a!”
Ôn Tu Thụy thật sự không khỏe, vốn đã có chút đầu óc choáng váng muốn ngủ, bỗng nhiên bị nhấc chân trực tiếp áp tới trên bàn cơm, sợ tới mức tức khắc mở mắt, anh đối diện với ánh mắt âm u của Mạc Túc Bạch, trong lòng kêu lên con mẹ nó, thiết lập nam phụ trong kịch bản trâu bò như thế mà không chịu nổi một xíu trêu chọc này sao?
Chơi quá trớn chơi quá trớn chơi quá trớn chơi quá trớn…… má ơi! Cứu mạng!
Tuy rằng đau đầu bị sốt, nhưng đầu óc Ôn Tu Thụy xoay chuyển cực nhanh, lập tức khóc nức nở, “Anh nói…… không với tôi nữa mà!”
Phương pháp này rất có hiệu quả, đây là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ tiếc Ôn Tu Thụy đã đánh giá sai sức quyến rũ của bản thân, đánh giá sai trai già còn zin cô đơn khó nhịn Mạc Túc Bạch này rồi.
Vì thế Ôn Tu Thụy cảm thấy tuy Mạc Túc Bạch bởi vì mềm lòng, cho nên động tác cũng dịu dàng lại, nhưng gậy gộc nửa người dưới càng to hơn cũng là sự thật.
Cứu mạng! Không nên nói xàm mà! Vốn dĩ chỉ muốn cà cảm tình sau đó để tên ngu ngốc này cứng đến khó chịu, ai mà ngờ Mạc Túc Bạch thật sự không lo cho ai cả! Lại thật sự đè anh xuống cᏂị©Ꮒ!!
Mạng tôi toi rồi!
Chỉ trách giá trị quyến rũ của Ôn Tu Thụy quá cao, giỏi nhất trong việc toát ra vẻ quyến rũ, cho nên xin tha cũng đẹp.
“Không dữ với em, không dữ với em, chúng ta làʍ t̠ìиɦ nhé.”
Giọng nói cực ôn hòa, như là dụ dỗ Ôn Tu Thụy.