Đương nhiên, đến cuối cùng Mạc Túc Bạch cũng không làm cái gì, tất nhiên không phải xuất phát từ thương hại, không thể trông cậy vào loại người này sẽ sinh ra cảm xúc đó với người bị hại, chủ yếu là thật sự sợ chơi chết Ôn Tu Thụy, đến lúc đó muốn tìm lại một con mồi hợp khẩu vị cũng không dễ dàng.
Thấy Ôn Tu Thụy hình như thật sự bệnh không nhẹ, Mạc Túc Bạch liền không quấn lấy Ôn Tu Thụy, sau khi cho Ôn Tu Thụy uống thuốc xong thì liền rời đi.
Đến buổi chiều, Ôn Tu Thụy tỉnh lại, sau khi anh nhận thấy được xung quanh không có ai thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Tu Thụy xuống giường, vẫn có chút đầu nặng chân nhẹ, nhưng đã đỡ hơn buổn sáng rất nhiều.
Ôn Tu Thụy trước tiên là đi tắm một cái, sau đó ngồi xuống ghế, tùy ý mở laptop.
Ôn Tu Thụy dựa theo thiết lập nhân vật, viết một đơn từ chức.
Thiết lập nhân vật Ôn Tu Thụy là kiểu đến chết vẫn sĩ diện, chuyện bị một thầy giáo không quen xông vào trong nhà nhất định là không muốn để người ngoài biết đến, cho nên Ôn Tu Thụy không dám báo cảnh sát, nhưng muốn anh xem như không có chuyện gì mà tiếp tục làm việc cùng với tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи là chuyện không thể xảy ra.
Sau khi viết đơn từ chức xong thì gửi thẳng đến mail của hiệu trưởng, ngay sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.
Đồ cần thu dọn không nhiều lắm, chỉ cần mang theo một số vật dụng cá nhân là được, còn lại có thể giao cho công ty chuyển nhà.
“Cậu muốn đi sao?”
Âm thanh đột nhiên xuất hiện làm Ôn Tu Thụy giật mình, ngay sau đó Ôn Tu Thụy nhướng mày, có hơi kinh ngạc, cậu cho rằng hệ thống sẽ không tương tác, không ngờ vậy mà còn chủ động hỏi.
“Tôi phải viết báo cáo nhiệm vụ.” Hệ thống thành thật nói.
Một tràn đồng cảm nổi lên ở trong lòng của Ôn Tu Thụy, đáng thương thật, thế mà còn phải viết báo cáo nhiệm vụ…… A ha ha ha ha…… ngại quá, hơi chút không kiềm được vui sướиɠ khi người ta gặp họa.
“Tôi đương nhiên phải đi, tôi không làm chuyện thoát vai, dựa theo thiết lập nhân vật của tôi hiện tại, ngoài trừ buổi sáng bị bệnh mơ mơ màng màng cà tình cảm, hiện tại tỉnh táo lại chắc chắn sẽ không thể tiếp tục đi làm ở đó nữa, nếu tôi thiếu tiền hoặc chỉ có công việc này thì không nói, nhưng tôi có tiền lại có năng lực, công việc này không phải là tất yếu đối với tôi, cho nên tôi sẽ lựa chọn rời đi.”
Ôn Tu Thụy không chút để ý dọn đồ vào bên trong vali.
Ôn Tu Thụy sẽ không cưỡng ép mình nhất định phải diễn ở nơi không người, chủ yếu là Ôn Tu Thụy không tu luyện tới nơi tới chốn, vẫn luôn đắm chìm trong vai diễn cũng không tốt với anh.
“Vậy cậu công lược thế nào?” Hệ thống khó hiểu hỏi.
Ôn Tu Thụy thần bí cười cười, “Lấy lui làm tiến, cậu phải hiểu được, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, loại người này chỉ thích như thế, cưỡng chế ép người, đặc biệt là khi người bị hại giãy giụa không thể phản kháng, bọn họ sẽ có kɧoáı ©ảʍ chinh phục xưa nay chưa từng có, còn có biểu hiện dáng vẻ liễu rũ trong gió trên giường, bọn họ sẽ cảm thấy cậu đáng thương đáng yêu làm cho người ta thương, đồng thời còn cảm thấy cái của quý của mình rất lợi hại, trước mặt loại người này cậu phải biểu hiện ra vẻ cương quyết nhưng không thể làm gì, bọn họ sẽ thích.”
Hệ thống cái hiểu cái không, “Thì ra là thế, vậy dáng vẻ không chịu nổi của anh khi lên giường với vai ác lần trước cũng là đang diễn sao?”
Ôn Tu Thụy: “……”
Hãy nghe tôi nói cám ơn cậu, cám ơn cậu đã chết máy, ấm nào không mở thì lấy ấm đó*
*Nguyên văn là câu 哪壶不开提哪壶: “na hồ bất khai đề na hồ”: đây là một câu thành ngữ ý chỉ việc cố tình đề cập đến việc khó nói / xấu hổ của đối phương.
“Đương nhiên, đúng rồi.” Ôn Tu Thụy gật đầu thừa nhận.
Hệ thống luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.
Dù sao…… Vai ác có thiên phú bẩm sinh, Ôn Tu Thụy không phải, cho dù lần đầu tiên, chịu không nổi cũng là sự thật, nhưng……
Chuyện này rất quan trọng với Ôn Tu Thụy, Ôn Tu Thụy nhất định phải giả trâu bò trong chuyện này.
Không làm nổi một top mạnh, thì anh cũng có thể làm một bot mạnh…… Không thể nhận không chịu nổi được.
Hệ thống không hiểu ra sao, nhưng có vẻ như rất giỏi.
Ôn Tu Thụy không nói chuyện phiếm với hệ thống nữa, anh đi vào trong phòng tắm, nhìn gương điều chỉnh biểu cảm của mình một chút, làm cho sắc mặt của mình trông tái nhợt, anh giơ tay vuốt tóc, bảo đảm mỗi một sợi tóc đều viết lên vẻ ráng chống đỡ không chịu khuất phục và yếu ớt, lộn xộn rất có mỹ cảm.
Dáng dấp của Ôn Tu Thụy rất đẹp, không cố tình điều chỉnh cũng xinh đẹp, nhưng anh sẵn sàng phát huy hết 100% vẻ ngoài của mình.
Ôn Tu Thụy vừa lòng nở nụ cười, tới gần gương, giơ tay kéo kéo khóe môi mình, giọng điệu cảm thán, khẽ mỉa một cái, “Nhìn cái bộ dạng đáng thương này…… chậc chậc…… ài, tôi nhìn còn muốn cưỡиɠ ɧϊếp anh nữa là.”
Như là nghĩ tới hình ảnh kỳ quái, Ôn Tu Thụy cười một tiếng, cười một cái lại thu biểu cảm, nhíu mày, mím môi, lông mi yếu ớt rủ xuống, con ngươi như là có nước mắt.
Dáng vẻ yếu ớt khi bị bắt nạt, xảy ra chuyện làm người ta đau thương buồn khổ, khó có thể xử lý, làm anh không biết làm sao mới có thể bày ra vẻ đáng thương như thế.
Ôn Tu Thụy nhìn thì lại có hơi muốn cười, đẹp là thật sự rất đẹp, phát huy bề ngoài 100 điểm lên 200 điểm, nhưng Ôn Tu Thụy nhìn mình lộ ra vẻ mặt này lại cảm thấy rất buồn cười, có lẽ người khác cảm thấy anh xinh đẹp yếu ớt đáng thương quyến rũ người ta, nhưng anh lại cảm thấy giống như kẻ ngốc buồn cười.
Nhìn khuôn mặt hơn hai mươi năm, biểu cảm trên mặt từ trước đến nay đều bình tĩnh tự kiềm chế, gặp chuyện mãi luôn bình tĩnh, bỗng nhiên phải yếu ớt như thế thì cũng rất mắc cười.
Ôn Tu Thụy bỏ tay đè khóe môi mình xuống, thu lại cảm xúc xoay người đi ra ngoài, cầm va li mở cửa đi ra ngoài.
Trong nháy mắt mở cửa, biểu cảm trên mặt Ôn Tu Thụy lập tức biến thành một kiểu cô đơn mềm mại, còn oán hận đè nén cực sâu.
Mới vừa xuống lầu, bước ra khỏi khu dân cư, Ôn Tu Thụy thấy được tài xế app xe đã chờ ở cửa.
Tài xế vừa thấy Ôn Tu Thụy thì ánh mắt sáng lên, không nhịn được nhìn thêm mấy cái.
Ôn Tu Thụy xác nhận bảng số xe của tài xế xe thì lập tức đi qua.
Đôi mắt tài xế lại sáng ngời, sau khi xuống xe cười nói: “Số đuôi 0109?”
Ôn Tu Thụy không nói gì, chỉ im lặng gật gật đầu.
Tài xế đưa tay lấy va li của Ôn Tu Thụy bỏ vào sau xe, hỏi: “Đi đâu?”
“Sân bay.”
Nơi này cách cũng không gần, tài xế ngồi trên xe, Ôn Tu Thụy ngồi ở ghế sau, vẻ mặt thất thần dựa vào cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ.
Trong lòng tài xế có chút tiếc nuối, xinh đẹp đúng là xinh đẹp, đáng tiếc là mỹ nhân lạnh lùng.
Buổi chiều Mạc Túc Bạch còn có tiết, trước sau bắt hụt Ôn Tu Thụy rời đi, khi gõ cửa nhà Ôn Tu Thụy nửa ngày mà không thấy ai mở cửa, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, hắn trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong nhà trông như không thay đổi gì, nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy như thay đổi cái gì đó.
Mạc Túc Bạch nhạy bén phát hiện không đúng, nhấc chân đi đến phòng ngủ chính, mở tủ quần áo của Ôn Tu Thụy, phát hiện quần áo trong tủ vẫn còn ở đó.
Mạc Túc Bạch híp híp mắt, ánh mắt đi xuống, qυầи ɭóŧ không còn.
Quay đầu đi đến đầu giường, mở tủ đầu giường, thẻ ngân hàng và chứng minh thư cũng không còn.
Nụ cười trên mặt Mạc Túc Bạch cuối cùng cũng lạnh xuống, hắn vừa xoay người xuống lầu một vừa gọi cho Ôn Tu Thụy.
Điện thoại di động trong tay Ôn Tu Thụy rung lên, Ôn Tu Thụy cười trong lòng, ngoài mặt không chút cảm xúc cúi đầu nhìn, là một dãy số xa lạ, không nghĩ nhiều liền bắt máy.
“Ôn Tu Thụy, em ở đâu?”
Tay của Ôn Tu Thụy run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trực tiếp ngắt điện thoại.
Tài xế ngồi phía trước thấy sắc mặt Ôn Tu Thụy trắng bệch như tờ giấy, không nhịn được quan tâm nói: “Cần đến bệnh viện trước không?”
Ôn Tu Thụy không nói chuyện, chỉ suy yếu lắc lắc đầu.
Tài xế thật sự sợ hành khách này sẽ trực tiếp ngất xỉu, do dự một chút vẫn khuyên nhủ: “Hay là đến bệnh viện khám thử đi…… Trông cậu không ổn lắm……”
Ôn Tu Thụy như là có chút không kiên nhẫn, trực tiếp nhắm hai mắt lại, giọng nói lạnh lùng mang theo chút khàn khàn , nói, “Tôi đã nói…… Không cần.”
Tài xế tức khắc ngậm miệng, nhìn dáng vẻ của đối phương, tâm trạng rất không tốt, nhiều lời ngược lạị sẽ làm phiền người ta, tuy rằng bị bị giọng điệu làm cho hơi tổn thương, nhưng tài xế vẫn không nhịn được lén nhìn sắc mặt của Ôn Tu Thụy.
“Brưm brưm ——”
“Brưm brưm ——”
“Brưm brưm ——”
Di động vẫn luôn ở không ngừng rung.
Mạc Túc Bạch gọi nửa ngày mà đối phương cũng không bắt máy, hắn buông di động, đi đến chỗ bảo vệ xác nhận một chút, “Vừa rồi có người kéo va li đi ra hay không?”
Bảo vệ nhìn Mạc Túc Bạch một chút, sau khi nghe được câu hỏi của Mạc Túc Bạch thì cũng không do dự trả lời, nói: “Vừa rồi bác sĩ Ôn rời đi, không biết đi đâu, kéo theo vali, tôi nói chuyện hình như anh ta cũng không nghe được, trông rất gấp gáp.”
Không thể trách bảo vệ không chú trọng đến quyền riêng tư của các hộ gia đình, chủ yếu là dáng vẻ của Mạc Túc Bạch ôn tồn lễ độ, khí chất xuất chúng, vẻ mặt ôn hòa, vừa nhìn chính là một giáo sư có học thức cao, trông dáng vẻ cũng rất gấp gáp, bảo vệ tưởng rằng là bạn thân linh tinh.
Mạc Túc Bạch xoay người, cười lạnh một tiếng, rũ mắt mở di động gửi mấy tin nhắn cho Ôn Tu Thụy.
Ôn Tu Thụy tựa đầu vào cửa kính xe, điện thoại vang lên liên hồi, Ôn Tu Thụy vẫn không nhúc nhích, tài xế không ngừng nhìn lén, Ôn Tu Thụy chú ý tới, lúc này mới như là không kiên nhẫn mở di động chuẩn bị tắt máy, chỉ là mới vừa mở di động đã phát hiện dãy số lạ kia đã gửi hơn chục tin nhắn đến.
Một tin cuối cùng là: Em tốt nhất nên xem những tin tôi đã gửi cho em đi.
Ôn Tu Thụy nhíu nhíu mày, vẫn mở di động ra.
Lọt vào trong tầm mắt là hàng loạt hình ảnh, tay của Ôn Tu Thụy run mạnh lên, toàn bộ điện thoại đập vào ghế xe, tài xế theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu, Ôn Tu Thụy đột nhiên dùng chân giẫm lên trên di động.
Theo lý thuyết tài xế sẽ không nhìn thấy, dáng vẻ hoảng loạn này của Ôn Tu Thụy là hoàn toàn không cần thiết, nhưng anh không có cách nào, đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Ôn Tu Thụy hít sâu một hơi, trên trán toát ra mồ hôi, cúi người nhặt điện thoại lên, ngón tay đều run run.
Cầm lấy di động, cầm chiếc hộp vuông nhỏ trên tay bị ép đến không thở nổi, tim thắt lại.
Bên kia gửi mấy tin nhắn đến.
Dãy số lạ: Xuất hiện ở trước mặt tôi trong vòng 20 phút nữa, tôi đã đặt giờ gửi, nếu sau 20 phút mà tôi không hủy cài đặt thì những bức ảnh này sẽ được gửi lên diễn đàn trường và người nhà của em ( mỉm cười.ing ).
“Quay về……”
Tài xế không nghe rõ, theo bản năng hỏi ngược lại: “Cái gì?”
Ôn Tu Thụy nghẹn ngào, ép ra một ít âm khóc, “Tôi nói…… đưa tôi quay về……”
“A? Sao……”
“Tôi kêu anh đưa tôi quay về!!” Ôn Tu Thụy dùng sức đập mạnh vào tựa lưng phía trước, giọng nói nghẹn ngào gầm nhẹ.
Tài xế hoảng sợ, anh ta nhìn Ôn Tu Thụy, luôn cảm thấy tuy rằng trông người này rất đẹp, nhưng hình như tinh thần không được bình thường, anh ta quẹo ở ngã tư phía trước, lái xe về mà không hề có chút do dự.
Ánh mắt Ôn Tu Thụy dừng ở ngoài cửa sổ xe, bàn tay nắm chặt di động, mỗi một phút đồng hồ biến mất, tim đều thắt lại đau nhói.
“Nhanh một chút……” Đầu ngón tay cầm di động của Ôn Tu Thụy đều không có chút màu máu.
“Không được, ở đây giới hạn tốc độ, tôi đã nhanh nhất……”
“Tôi xin anh…… nhanh một chút đi……” Ôn Tu Thụy cúi đầu, tài xế thấy không rõ mặt của anh, nhưng có thể nhìn thấy giọt nước rơi trên màn hình điện thoại.
Người đàn ông xinh này đang khóc.
Lời từ chối của tài xế lập tức nghẹn lại trong cổ họng, hiện tại không phải giờ cao điểm, không có người, cũng không có xe.
Ôn Tu Thụy nâng lên một bàn tay ấn trên lưng ghế phía trước, ngẩng đầu, trên mặt mang theo chút vệt nước, ngón tay nắm chặt lưng ghế, lặp lại một lần, “Tôi sẽ đưa anh tiền…… tôi cần…… bây giờ tôi cần nhanh một chút…… tôi phải về nhà tôi…… xin anh……”
Tài xế run lên một chút, cắn chặt răng, quay đầu, dẫm chân ga.
Chiếc xe chạy hết tốc lực, khi đến cổng khu dân cư, Ôn Tu Thụy sau khi xuống xe thậm chí còn không lấy va li mà bắt đầu chạy như điên vào bên trong, cơ thể gầy yếu không có sức lực, nhưng anh không thể không ép mình chạy.
Tài xế ở phía sau kêu một tiếng, Ôn Tu Thụy lại không quay đầu lại……
“Phanh phanh phanh ——”
Cửa bị gõ vang, Mạc Túc Bạch dựa vào mép giường uống cà phê, khi nghe được tiếng đập cửa thì mới buông ly cà phê, chậm rãi đi qua mở cửa, Ôn Tu Thụy dựa vào cạnh cửa, trên mặt đều là mồ hôi, tóc đen ướt đẫm, chân cùng tay cũng phát run.
Trong nháy mắt thấy được Mạc Túc Bạch, chân của Ôn Tu Thụy mềm nhũn, theo cửa trượt xuống, bị Mạc Túc Bạch ôm vào trong lòng ngực.
“Ngoan một chút không được sao? Thế nào cũng phải buộc tôi uy hϊếp em như thế.” Mạc Túc Bạch vuốt ve mái tóc mướt mồ hôi của Ôn Tu Thụy, nhìn ra được tới, Ôn Tu Thụy bị dọa thảm nên mới dốc hết tốc lực chạy về đây như thế.
Ôn Tu Thụy giơ tay bắt lấy áo của Mạc Túc Bạch, một đôi mắt đỏ hoe đáng thương như chú thỏ nhìn chăm chú vào hắn, “Tôi…… về rồi.”
“Ngoan lắm.” Mạc Túc Bạch mỉm cười.
Ôn Tu Thụy còn đang run, “Hủy…… anh mau hủy đi…… hủy……”
“Sợ cái gì? Tôi gạt em đấy, cơ thể của cưng đẹp như thế sao tôi nỡ cho người khác xem chứ?” Mạc Túc Bạch cười nói.
Cả người Ôn Tu Thụy nháy mắt mềm xuống như thể đã nhụt chí.
Mạc Túc Bạch ôm Ôn Tu Thụy, vẻ mặt thỏa mãn.
Rõ ràng có thể rất ngoan, một hai phải buộc hắn dùng thủ đoạn này, thật là làm người buồn rầu mà.
Mạc Túc Bạch ôm Ôn Tu Thụy ngồi xuống trên sô pha, dịu dàng vuốt ve lưng của Ôn Tu Thụy, xoa dịu cảm xúc của Ôn Tu Thụy.
“Em quên rồi sao? Em đã đồng ý hẹn hò với tôi, bây giờ lại lén lút chạy trốn sau lưng tôi là thế nào?” Mạc Túc Bạch vừa vuốt ve lưng của Ôn Tu Thụy, vừa ôn hòa hỏi.
Ôn Tu Thụy mím môi, cúi đầu không dám nói lời nào, như là câu chuyện huyền huyễn, không hiểu sao lại phát triển thành như bây giờ.
“Là tôi cho em không đủ, cho nên vẫn còn sức lực chạy trốn phải không?” Mạc Túc Bạch ấn ấn xương cụt của Ôn Tu Thụy, ý cười thật sâu.
Hắn đang tức giận.