"Còn tôi thì sao? Gọi tên tôi, nhanh lên." Lục Dã có chút không hài lòng dùng sức đẩy mạnh, dẫn dắt ngón tay của Địch Thanh vào sâu trong cô.
"Ừm... Hức..." Bạch Chỉ lắc đầu thật mạnh, nước mắt trong hốc mắt trực trào ra. Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lắc lư bất lực giữa hai cơ thể cường tráng ăn mặc chỉnh tề, trông thật yếu ớt và dâʍ đãиɠ.
"Ừ? Gọi tên tôi đi." Lục Dã càng dùng sức đẩy mạnh hơn, gần như xuyên thủng huyệt nhỏ của cô. Mật nước đầm đìa nhỏ giọt bị những chuyển động lớn bắn tung tóe ra xung quanh, chất lỏng sền sệt nhỏ giọt trên sàn nhà.
"... Lục Dã..." Bạch Chỉ khóc nức nở và ôm lấy cự long của hắn, yếu ớt cầu xin: "Nhẹ... đừng như vậy... Lục Dã... A a a... "
Hắn có chút hài lòng, thả lỏng lực đạo, nhưng lại tăng nhanh tốc độ, liên tiếp va chạm vào cô, thẳng đến khi cô trợn trắng mắt, hắn mới có dấu hiệu thả ra, dần dần phun vào trong cơ thể cô.
Huyệt nhỏ của Bạch Chỉ co giật, khi hắn rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu vẫn còn sót lại từ giữa hai cánh hoa của cô, bao phủ lấy cặp đùi hơi đỏ ửng vì bị tát của cô.
“Em còn chưa liếʍ cho tôi.” Lục Dã khàn khàn nói bên tai cô, râu cứng làm cô có chút đau.
Nghe được câu này, Bạch Chỉ có chút sợ hãi lắc đầu một cái, đôi mắt đen có chút ướŧ áŧ, môi hơi hé mở, vẻ mặt kia lại để cho đũng quần Lục Dã một lần nữa cứng rắn.
“Giúp tôi liếʍ sạch.” Lục Dã thở hồng hộc, ánh mắt khóa chặt trên môi cô, bàn tay nhéo cằm cô, ấn đầu cô xuống, đôi môi hồng nhuận áp vào giữa đũng quần, dươиɠ ѵậŧ đỏ tươi lại đứng lên, đỉnh đầu dính chất lỏng sền sệt của nó không kịp chờ đợi chạm vào môi cô.
“Nhanh lên một chút.” Hắn trầm giọng thúc giục, dùng sức ấn xuống. Bạch Chỉ hoảng sợ há to miệng, cự vật nhét vào trong miệng, lấp đầy trong miệng.
“Cậu nhẹ nhàng một chút.” Địch Thanh nhắc nhở một câu, hai tay nhẹ nhàng ôm thân dưới của cô, đem Bạch Chỉ đẩy đến trên bàn làm việc. Thứ to lớn của Lục Dã đã bị nhét vào miệng cô, liếʍ cũng không được không liếʍ cũng không được.
"Tôi có chừng mực ... Nhanh lên, liếʍ tôi." Lục Dã ra lệnh. Bạch Chỉ không biết làm sao, bị hắn thúc giục làm cho giật mình, đầu lưỡi buộc phải chậm rãi liếʍ đỉnh qυყ đầυ của hắn, cẩn thận liếʍ làm khuôn miệng khẽ hở. Lục Dã hít vào, cúi đầu xuống và đút sâu vào miệng cô.
Cơ thể người phụ nữ trắng nõn trần trụi quỳ trên mặt bàn gỗ sẫm màu, đầu ngẩng lên ngậm lấy cự vật của người đàn ông, cố gắng liếʍ mυ'ŧ. Hai tay cô bị buộc lại, khuỷu tay chống lên bàn gỗ để chống đỡ cơ thể, người hơi run lên vì kiệt sức, hai vυ' rủ xuống, so với bình thường có vẻ to hơn, hơi đong đưa.
Cái mông của cô tròn trịa và mềm mại, thẳng đứng và quyến rũ, giống như cô đang cám dỗ người đàn ông phía sau mình.
Địch Thanh nhẹ nhàng đi tới, nhéo hai bờ mông trắng nõn mềm mại mà nhào nặn, động tác càng lúc càng mạnh, hai miếng thịt mềm bị ma sát đỏ ửng, huyệt nhỏ bị cọ xát phát ra tiếng nước chảy tí tách, chất lỏng dính dính nhỏ giọt từ trong huyệt.
Bạch Chỉ thở hổn hển bởi những động tác của Địch Thanh, nhưng cự vật của Lục Dã đã đẩy sâu hơn, ngăn cô phát ra rêи ɾỉ. Cô cố gắng hết sức kẹp hai chân mình, nhưng Địch Thanh đã mạnh mẽ tách mông cô ra, để lộ huyệt nhỏ sưng đỏ và da^ʍ mỹ của cô. Hắn nhìn huyệt nhỏ không ngừng co rút phun nước, yến hầu hắn hơi lăn lộn, lại cứ như vậy cúi đầu, đầu dùng lưỡi liếʍ láp.