Cơ thể Bạch Chỉ không tự chủ được run lên, đạt đến cao triều, cô rêи ɾỉ kẹp lấy huyệt nhỏ, run rẩy phun ra từng dòng chất lỏng sền sệt, tí tách nhỏ giọt rơi xuống đất.
Lục Dã cười tà ác, không dễ dàng buông cô ra mà đưa tay xuống, khéo léo xoay tròn viên trân châu của cô. Khiến cho miệng cô khi hôn môi với Địch Thanh thở hổn hển, nhưng đôi môi luôn bị Địch Thanh bịt chặt, không thể phát ra tiếng rêи ɾỉ, cô muốn khép hai chân lại, nhưng chỉ có thể quấn lấy cơ thể cường tráng của Lục Dã.
Bạch Chỉ vô cùng khó chịu, kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt khiến cô tràn ra nước mắt sinh lý.
Địch Thanh rút cự vật giữa hai chân ra, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu từ sâu trong huyệt nhỏ của cô phun ra, toàn bộ miệng huyệt đều mở rộng, hai cánh hoa không khép lại được, khẽ tách ra, lộ ra một cái khe thịt mỏng, huyệt thịt sưng đỏ hiện ra da^ʍ mỹ và xấu hổ.
Ánh mắt của Lục Dã một giây cũng không rời khỏi huyệt nhỏ của cô. Hắn thả thứ khổng lồ giữa hai chân ra, Địch Thanh vừa mới rút ra liền dùng sức đút vào, hung hăng cắm vào chỗ chất lỏng nhỏ giọt trơn nhớt, một lần nữa lấp đầy cô.
"A ưʍ... cứu mạng..." Bạch Chỉ dùng cả hai tay cào vào lưng Lục Dã, suýt chút nữa để lại vết máu trên lưng hắn.
Lục Dã cắn cằm cô một cái, ở trên mặt cô tham lam hôn liếʍ.
Bạch Chỉ có chút mê sảng muốn tránh khỏi sự xâm phạm của hắn, nhưng cô không thể trốn thoát bởi vì hai tay bị cuống quanh sau lưng, cô phát ra tiếng nức nở. Nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô, nửa người dưới của Lục Dã càng phồng lên. Hắn gần như dùng hết sức, đẩy hết lần này đến lần khác vào sâu bên trong cô.
Những động tác hơi thô bạo khiến Bạch Chỉ cảm thấy khó chịu và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng cô không khỏi phát ra tiếng rêи ɾỉ. Sau khi được rút ra, Địch Thanh lười biếng vuốt ve vai và cổ cô, khiến cô từng trận run lên. Hai tay hắn vòng qua eo cô từ phía sau, một tay nhào nặn bộ ngực của cô, tay kia rơi xuống động tác có chút thô bạo của Lục Dã, cùng với cự vật khổng lồ của Lục Dã cùng nhau đưa vào trong cơ thể cô.
"Ưʍ... hức... Địch Thanh... đi ra ngoài... a a a..." Cô bất lực hét lên, co hai chân lại, cố gắng rút bàn tay không ngừng nghỉ ra khỏi cơ thể mình, nhưng chỉ có thể khiến cho bàn tay xâm nhập sâu hơn.
Địch Thanh phớt lờ sự phản kháng của cô, dùng ngón tay hung hăng chọc vào huyệt nhỏ của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ những điểm nhạy cảm của cô, khiến những làn sóng kɧoáı ©ảʍ kỳ dị chạy dọc sống lưng cô: "A... Địch Thanh..."