Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 18: Phòng giam (4)

“ Hức hức...Địch Thanh...” Cô nức nở cầu xin yếu ớt, hai tròng mắt Địch Thanh tối lại, động một cái toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều đi vào bên trong cô.

Trong phòng tắm, thân thể trần trụi của người phụ nữ bị người đàn ông đặt trên vách tường, côn ŧᏂịŧ dưới thân hung hăng đâm chọc ở giữa hai chân cô. Hai chân người phụ nữ vô lực mà quấn bên hông người đàn ông, bắp đùi của Bạch Chỉ theo động tác đâm chọc của người đàn ông không ngừng đong đưa. Dòng nước không ngừng chảy trên thân thể hai người, quần áo của người đàn ông sớm đã ướt đẫm, hắn cũng không có cởi ra, chỉ là từng chút đùa bỡn thân thể trần trụi của người phụ nữ trong lòng ngực.

“Côn ŧᏂịŧ của tôi đang làm em.” Âm thanh gần như là mất tiếng của Địch Thanh ở bên tại cô nói.

Không biết như thế nào mà, Bạch Chỉ nghe câu nói như thế, cảm thấy đầu óc có chút choáng, tiểu huyệt cô giật giật kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của hắn, phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠, trực tiếp đạt đến cao trào. Sau cao trào hai gò má cô hồng hồng, ánh mắt mờ mịt mà nhìn Địch Thanh dưới cằm, đầu óc trống rỗng.

“Tiểu yêu tinh, biểu cảm này của em, thật muốn đâm chết em.” Ánh mắt Địch Thanh u ám, hung hăng mà nói, tốc độ đâm chọc nhanh hơn, làm cho Bạch Chỉ hồi phục tinh thần, ở trong lòng ngực hắn mà kêu “a a”. Một lát sau, hắn cắn cổ cô, côn ŧᏂịŧ run rẩy trong tiểu huyệt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun vào bên trong thân thể cô.

Bạch Chỉ vô lực mềm mại mà ngã vào trong ngực hắn.

Phát tiết xong, Địch Thanh điều chỉnh lại hơi thở, côn ŧᏂịŧ hắn vẫn còn đang ở trong thân thể cô, một tay hắn ôm lấy cô cứ như vậy mà đi ra khỏi phòng tắm. Bạch Chỉ cắn môi, chịu đựng sung sướиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ việc đâm chọc trong lúc đi lại không hề có quy luật, cố gắng không phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

“Kêu ra đi.” Địch Thanh nói.

“...” Cô dùng sức cắn môi, có chút ý thức trong đầu mà suy nghĩ.

Địch Thanh hừ nhẹ một tiếng, một bên ôm cô đi tới, một bên dùng sức đem hạ thân đâm về phía trước. “A...ưm a...” Bạch Chỉ bị đâm rêи ɾỉ, cô kẹp chặt hắn, tiểu huyệt run rẩy lại muốn đến cao trào. Địch Thanh từ trong cơ thể cô hơi hơi rút ra, đem cô mở rộng trên bàn làm việc, đặt cái mông nhỏ ở trên bàn, hai chân tách ra, hai bầu vυ' ngay trước mặt hắn. Hắn lần lượt liếʍ chúng nó, động tác dưới thân cũng không có dừng lại một phút giây nào. Bạch Chỉ khẽ cắn môi, vô lực mà để cho hắn đùa bỡn.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Chỉ hoảng sợ mà run rẩy, kẹp chặt hai chân, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, dừng sức tách hai chân cô ra, tiếp tục đâm vào thật sâu, hai túi trứng đập vào bắp đùi cô.

“Vào đi.” Giọng hắn khàn khàn nói.

“Địch Thanh, không được...không được...” Bạch Chỉ nhìn hắn năn nỉ, cố gắng lắc lắc đầu, Địch Thanh hất hất cằm, hôn cô: “Không được cái gì? Đều là người một nhà, có cái gì mà xấu hổ?” Bạch Chỉ sợ hãi mà né tránh nụ hôn của hắn, đem thân thể lùi về phía sau, Địch Thanh cũng không cho. Hắn ôm lấy cô, làm cho cô chỉ có thể bám vào trên người mình, không thể chạy trốn, phía dưới xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ nóng rực của hắn.