Gia tộc Lục thị vốn hỗn độn, đấu đá nhiều thế hệ để lên nắm quyền. Lục Lâm Diên lại là thái tử của dòng chính nên từ năm hai mươi tuổi quen biết anh thì Lục Lâm Diên đã bị chìm vào trung tâm vòng xoáy quyền lực rồi.
Lục gia nhiều đời kinh doanh, cha của Lục Lâm Diên là con trưởng. Ông ngoại của anh là quân nhân, chức vị cấp cao trong quân đội. Vạch xuất phát ở đỉnh kim tự tháp, từ khi sinh ra anh đã được nuôi dưỡng trở thành người thừa kế.
Năm đó tự mình tách ra lập công ty riêng đã vấp phải sự phản đối quyết liệt của hai bên. Tranh chấp nhiều năm, cả hai quyết định nhường một bước. Bố mẹ của Lục Lâm Diên đồng ý sẽ không can dự vào cuộc sống sau này của anh nếu anh chịu lấy Kiều Giai.
Một cuộc liên hôn để đổi lấy tự do, Lục Lâm Diên chấp nhận.
Hai người chỉ đơn giản lãnh chứng. Vì để nhà gái không cảm thấy thiếu tôn trọng, hai nhà quyết định tổ chức lễ cưới kín đáo vào tuần trước.
“Hôm nay cô ta đến tận công ty để bắt gian tại trận?” Chu Hàm ngả người xuống sô pha, cợt nhả phun ra mấy từ.
Chiêu Hạ lườm quýt anh ta một cái, không để ý nói: “Gì mà bắt gian, đây gọi là đón chồng về nhà.”
Cô ngửa cổ uống nốt số rượu còn lại trong ly. Chu Hàm cười cười lại rót đầy cho cô, chân thành khen ngợi: “Cũng bình tĩnh thật.”
“Không thì sao chứ. Cậu biết tôi không thích trói buộc mà.”
Nhìn ánh mắt quyến rũ của Chiêu Hạ, Chu Hàm tặc lưỡi không đề cập đến chuyện này nữa: “Hôm nay có xuống không? Cậu làm bà chủ nhưng đã một tháng mất tích không thấy bóng dáng rồi đấy. Hôm trước, Tiểu Ngũ còn hỏi tôi có phải quán bar sắp phá sản rồi không để cậu ta còn chuẩn bị tìm công việc mới.”
Chiêu Hạ kéo lại dây áo, phóng khoáng đứng dậy: “Xuống! Xem tình hình kinh doanh của miếu nhỏ ra sao.”
Chu Hàm cưới rói theo sau: “Dạo gần đây có mấy tiết mục thú vị…”
Từ nhỏ Chiêu Hạ đã phải lay lắt sống qua ngày. Năm mười sáu tuổi tình cờ quen biết đại thiếu gia Chu Hàm, từ đó hai người thiết lập tình đồng chí hữu nghị. Sau này hai người cùng mở một quán bar, dần dần có một lượng khách quen cố định, phát triển khá tốt.
Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông ngoại Kiều Giai, năm xưa từng là chiến hữu vào sinh ra tử với ông ngoại anh. Tiệc rượu này anh không thể vắng mặt, nhàn nhạt ứng phó với mấy vị trưởng bối trong nhà. Lục Lâm Diên nhàm chán tìm một chỗ vắng người nghịch điện thoại.
Lục Lâm Diên: Em đang ở đâu?
Nhắn tin cho Chiêu Hạ, phải đợi đến mười lăm phút sau anh mới nhận được phản hồi.
Bà chủ xinh đẹp: Quán bar
Anh dựa người vào lan can, voice sang: Đang làm gì?
Chiêu Hạ nghe âm thanh trầm thấp từ tính của anh truyền qua điện thoại, cô trực tiếp quay một video gửi qua. Lục Lâm Diên híp mắt nhìn mấy nam “khách mời” trên người gần như không che đậy gì đang biểu diễn trên khán đài. Trong quán bar ánh sáng nhập nhòe, phần đông những cô gái trẻ đang tu tập bên dưới.
Anh lại quên mất, hôm nay là ngày đặc biệt của quán. Là tối cố định của sảnh dưới, hàng tháng có một ngày dành riêng cho nữ giới đến quán bar. Thường thì Chu Hàm sẽ tìm mấy trai bao có điều kiện tốt đến để phục vụ.
Lục Lâm Diên nhướng mày cười nhạt, ý cười không chạm đến đáy mắt, nhạt nhòa không rõ ràng.
Trong phòng tổng thống, đèn chùm chiếu xuống từng ánh sáng vàng nhạt, khiến cả người cô gái trần trụi đang bị trói như phát sáng.
Chiêu Hạ cảm thấy xung quanh tăm tối. Không biết Lục Lâm Diên tìm đâu được mấy đạo cụ này, bịt mắt cô lại rồi trói hai tay cô lên cao bằng sợi xích bọc vải. Hai chân cô bị tách ra cố định hai bên. Cả người không mảnh vải che thân dạng thành hình chữ đại trong giá đỡ, không khác gì tù nhân ngày xưa chuẩn bị đem ra hành hình.
Lục Lâm Diên vừa tắm xong, bên hông chỉ hời hợt quấn một chiếc khăn. Anh đến trước mặt Chiêu Hạ, nhìn cặρ √υ' to của cô vì tiếp xúc với không khí lạnh lẽo mà đã cứng rắn lên từ bao giờ, anh nhịn không được bóp lấy một bên ngực, bụng ngón tay cà cà núʍ ѵú. Yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Cô nhịn không được bật ra từng tiếng nỉ non. Da thịt trắng nõn bị du͙© vọиɠ giày vò mà nhiễm một màu hồng nhạt. Âʍ đa͙σ co rút mãnh liệt, cảm giác ngứa ngáy dưới thân khiến cô khó chịu ngọ nguậy. Vừa mới cử động, xích sắt đã kêu lên leng keng.
Nước da^ʍ phun ra từng đợt, để lại từng vệt ướt sũng xuống tấm thảm bên dưới. Nhìn Chiêu Hạ giống như một con thú nhỏ vì phát tao mà trở nên khó chịu.
Lục Lâm Diên thong dong dùng ngón tay giữa trêu đùa tâm hạch, mặc cho dươиɠ ѵậŧ đã ngẩng cao đầu thành túp lều dưới hạ thân.
Ngón tay anh theo tiếng nước đâm vào hoa huyệt non nớt. Chiêu Hạ thở gấp rên lên: “Ưm…động nhanh đi anh. Khó chịu quá…”
Tay của Lục Lâm Diên thon dài, nhợt nhạt cắm vào rút ra nhưng đều gãi không đúng chỗ ngứa.
Cảm giác tê dại trong tiểu huyệt nhấn chìm cô xuống, từng tế bào trong cơ thể đều đang khát khao một vật thô dài ấm nóng hơn lấp đầy. Huyệt thịt non nhỏ bé mυ'ŧ lấy ngón tay của anh như phao cứu sinh, buộc chặt khiến Lục Lâm Diên khó cử động.
Anh hơi dùng sức rút mạnh tay ra. Một tiếng ba như tiếng bật nắp chai vang lên trong căn phòng rộng lớn. Nghe vừa da^ʍ mĩ lại sắc tình.
Chiêu Hạ mềm nhũn người gục xuống, lại bị xích sắt cố định lên. Mất đi cảm giác sung sướиɠ từ ngón tay của anh. Tao huyệt trở nên trống rỗng ngứa ngáy.
Thanh âm mềm mại như con vật nhỏ vừa được yêu thương cất lên: "Thao em.. A…"
Lục Lam Diên tát hai cái vào cặp mông cong vυ't đang vểnh lên của cô, giọng nói nhàn nhạt: "Ngoan ngoãn để anh chơi. Nếu không đêm nay em không có cái để ăn đâu."
Bị anh đánh mạnh, cảm giác bỏng rát truyền đến dây thần kinh của cô. Trong đau đớn xen lẫn sung sướиɠ khiến tao huyệt cô chạy ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn: "Ưm…"
Nhìn bộ dạng động dục của Chiêu Hạ, anh hít một hơi thật sâu để nhịn xuống cảm giác muốn đè lên cô thao lạn.
Chiêu Hạ vì để lấy lòng Lục Lâm Diên liền ngoan ngoan đẩy bộ ngực căng tròn của mình về phía trước, cong mông ra sau cho anh chơi. Đạo lý nghe lời sẽ có kẹo ngọt cô đã thuộc lòng từ lâu.
Lại nhịn không được mong chờ bản thân sẽ bị anh chơi đùa.
***
Lời tác giả: Nhớ bình luận và bật thông báo truyện nhé