Cô Ấy Quyến Rũ Muốn Mạng

Chương 2: "Nhanh quá rồi….A…Anh nhẹ chút"

Trần Ân nội tâm gào thét nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn tiếp đón Kiều Giai không mời mà đến.

Một bên vợ mới cưới của ông chủ không hẹn mà ghé thăm đang ngồi trước mặt anh ta.

Một bên ông chủ đang cùng tình yêu của mình vui sướиɠ ngay sát vách.

Trần thư ký lấy cớ đi trước, để lại Kiều Giai kiên nhẫn ngồi chờ.

Trong phòng họp, áo sơ mi trắng trên người Chiêu Hạ đã tụt xuống cánh tay.

Cần cổ như thiên nga của cô ngẩng cao. Một tay nắm mái tóc của Lục Lâm Diên đang chôn mặt vào cặρ √υ' to của mình, miệt mài bú ʍúŧ như đứa trẻ đói ăn. Một tay sờ soạng cơ bụng săn chắc của anh. Bên môi bật ra những tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Lục Lâm Diên đang vào giai đoạn chạy nước rút, kiện eo điên cuồng nhấp nhô.

"Nhanh quá rồi….A…Anh nhẹ chút." Từng tế bào thần kinh của Chiêu Hạ đang kêu gào sung sướиɠ. Côn ŧᏂịŧ mỗi lần rút ra đều để lại qυყ đầυ bên trong, khi cắm vào lại sâu đến tận cùng.

Thịt non trong bức huyệt như hàng ngàn cái miệng nhỏ ngậm lấy gậy thịt to lớn, đói khát cắn chặt khiến Lục Lâm Diên sáng khoái muốn mệnh.

Anh vỗ mạnh vào phần mông kiều nộn của Chiêu Hạ, phun ra từng hơi thở nặng nề: "Thả lỏng chút, xong để em ăn no."

Chiêu Hạ run rẩy, tao huyệt ngậm càng gắt gao hơn. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập khiến cô mất đi lý trí, bản năng kêu càng lớn tiếng:

"A… Thật sướиɠ. Anh, nhanh lên chút…Ưm… Em sắp tới rồi."

Từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, nước dưới bàn đã lênh láng như lũ dâng. Nhìn Chiêu Hạ đắm chìm trong du͙© vọиɠ mà rên lên không kiêng dè gì, Lục Lâm Diên đỏ mắt thao càng mạnh. Tiếng nước, tiếng va chạm, thở dốc ngâm nga vang lên vũ mị.

"Cho em, cho em hết. Tiểu tao hoá này."

Đang lúc tình cảm mãnh liệt, điện thoại trong túi âu phục vắt trên ghế rung liên hồi.

Chiêu Hạ hơi phục hồi lý trí, đẩy đầu anh đang hôn liếʍ cổ của cô ra: "Điện…điện thoại."

Lục Lâm Diên kéo tay cô xuống, cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng, bóp mông cô đâm chọc nhanh hơn: "Không cần để ý."

"Nhưng…A…chỗ đó…" Gần như sau đó, Chiêu Hạ chỉ có thể ngâm nga rên lên.

Anh cuốn lấy lưỡi cô dây dưa mυ'ŧ mát, bên dưới qυყ đầυ đã chui vào miệng tử ©υиɠ. Kɧoáı ©ảʍ như sóng đánh xô bờ khiến cả người cô mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào cánh tay giữ lấy cô của anh để ngồi vững.

Cắm rút đến sung sướиɠ, Lục Lâm Diên ngậm lấy vành tai của cô không ngừng thở dốc. Đột nhiên cô cảm nhận được anh bóp chặt lấy mông thịt của mình, côn ŧᏂịŧ toàn bộ ngâm trong nộn huyệt ướt dầm dề, qυყ đầυ đâm sâu vào cổ tử ©υиɠ.

Chiêu Hạ hét lên, dòng nước dịch điên cuồng xối lên mã mắt khiến anh run rẩy. Lục Lâm Diên rên khẽ một tiếng, thả lỏng qυყ đầυ bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng vừa nhiều vừa nhanh vào tao huyệt.

Khi phục hồi lại tinh thần, anh ôm lấy người phụ nữ chưa bình tĩnh khỏi cơn triều suy vào lòng ngồi trên ghế.

Một tay ôm lấy Chiêu Hạ, hạ thân còn ở trong nhục huyệt ấm áp không muốn rút ra, một tay nhận cuộc gọi của thư ký Trần đang gấp như kiến bò chảo nóng bên ngoài: "Có chuyện gì?"

Không biết Trần Ân nói gì, mãi sau Lục Lâm Diên mới nhàn nhạt đáp lại: "Tôi biết rồi." Sau đó anh cúp máy không do dự.

Chiêu Hạ nằm trong ngực anh, cất giọng khàn khàn động tình: "Kiều Giai đến?"

Lục Lâm Diên đang suy nghĩ xem làm thế nào để cô đồng ý cho anh làm thêm một lần nữa nghe vậy liền ừ một tiếng, không bộc lộ cảm xúc gì.

Cô cũng không phản ứng thêm. Chiêu Hạ nghĩ đến một chuyện, liền ngồi dậy mị hoặc như tơ cười cười vuốt ve ngực anh: "Chính thất đã nghênh giá đến đại điện, hoàng thượng không thể bên cạnh thần thϊếp mãi được."

Sống mũi cao thẳng của anh chạm vào núʍ ѵú, đôi môi mυ'ŧ lên da thịt non mềm để lại một dải dấu hôn mập mờ, ậm ờ lên tiếng: "Ta chỉ sủng một mình nàng."

Chiêu Hạ bật cười, kéo anh ra: "Đón tiếp vợ mình cho đàng hoàng, em còn có việc phải làm."

***

Khi Lục Lâm Diên xuất hiện ở phòng khách bên cạnh đã là chuyện của mười phút sau. Trần Ân thấy ông chủ của mình liền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh ta nhanh chóng chào một tiếng rồi đóng cửa lại để không gian riêng tư cho đôi vợ chồng này tâm sự.

Trần Ân vừa về vị trí của mình không được bao lâu thì thấy Chiêu Hạ từ phòng tổng giám đốc đi ra. Cô đã thay bộ quần áo khác.

Thấy thư ký Trần nhìn mình, cô liền cười lên tiếng trước: "Anh ở lại làm việc, tôi có chuyện cần đi trước."

Mãi đến khi bóng dáng thướt tha của cô khuất sau cánh cửa thang máy chuyên dụng, Trần Ân mới hoàn hồn lại.

Chiêu Hạ vốn trời sinh phong tình vạn chủng, vừa rồi lại còn được tìиɧ ɖu͙© tưới tắm. Mị hoặc quả thật có thể che trời lấp bể, sát phạt tứ phương.

Chẳng trách ông chủ của anh ta lại thần hồn điên đảo vì cô. Đến mức đã là chồng người ta rồi vẫn không thể dứt ra được.

***

Trong phòng đón tiếp khách lại là một bầu không khí khác.

Lục Lâm Diên ngồi đối diện Kiều Giai, không kiên nhẫn lên tiếng trước: "Cô có việc tìm tôi?"

Kiều Giai giật mình, nghe ra anh đang hỏi mình liền vội đáp: "Đúng vậy, em tới đây để nhắc anh tối nay tham gia lễ mừng thọ của ông ngoại."

Kiểu Giai vốn được sinh ra ở vùng đất phía Nam, dưỡng thành con người dịu dàng nhỏ nhẹ. Nói chuyện mang theo thanh âm dịu dàng như thủ thỉ tâm tình.

"Tôi không quên. Còn chuyện gì nữa không?"

Vốn định nói anh xem qua lễ phục có phù hợp không, nhưng vừa ngẩng lên Kiều Giai lại thấy sau hai cúc áo sơ mi mở ra của anh lộ ra từng vết cắn đỏ trên xương quai xanh, bên cổ thấp thoáng những tia máu đỏ mập mờ.

Nhìn thời gian Kiều Giai ngồi đợi gần hai tiếng, người trưởng thành đều có thể đoán đã xảy ra chuyện gì.

Giấu sự đố kỵ xuống dưới đáy lòng, Kiều Giai cầm túi đứng lên, thanh âm vẫn dịu dàng như trước: "Không còn chuyện gì, tối nay anh nhớ đến đúng hẹn. Em xin phép về trước."

Nói xong liền rời đi, nhưng đến trước cửa, Kiều Giai quay lại nhìn người đàn ông khí chất thanh lãnh ngồi phía xa, ngập ngừng hỏi:

"Tối nay, anh có về nhà không?" Nhà tân hôn của bọn họ.

"Không về."

Kiều Giai cúi đầu, lần này đi thẳng không quay lại nữa.