“Kiều tiểu thư, bộ dạ hội này rất hợp với cô.” Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh chân thành khen ngợi. Không phải xu nịnh, quả thật khí chất tiểu thư đài các của Kiều Giai tìm khắp chốn thủ đô này cũng chỉ điểm qua được vài người.
Kiều Giai nghe vậy liền mỉm cười. Người nhân viên không nhịn được cảm thán. Thanh băng ngọc khiết, cũng chỉ thích hợp để miêu tả vị tiểu thư này.
“Gói lại cho tôi bộ này. Tôi cầm đi ngay.”
“Dạ vâng, cô chờ tôi một chút.”
***
Đỗ Linh hôm nay lần đầu được theo quản lý của cô dự cuộc họp cấp cao trên cao tầng. Cô không nhịn được hồi hộp, chủ yếu là cô mang trong mình sứ mệnh của hội chị em tầng dưới được nhìn thấy tổng giám đốc của họ.
Trong phòng họp chính, vị trí trợ lý của Đỗ Linh được sắp xếp phía sau. Khoảng cách có chút xa, nhưng không thể cản nội tâm đang chấn động của cô.
Lục Lâm Diên được xem là một truyền kỳ trong giới khoa học công nghệ cũng như trong vòng tròn thương nghiệp thủ đô. Khí chất thanh lãnh nhưng không quá xa cách, quan trọng là được ông trời ưu ái cho khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh.
Đỗ Linh nhiều lần nghe về vị tổng tài của họ. So với việc nhìn thấy anh trên báo chí và truyền hình, đời thật cô nghĩ còn đẹp trai hơn. Đặc biệt là đôi mắt, khóe mắt hơi đỏ hồng, thêm nhiều phần đào hoa lãng tử.
Cuộc họp lần này chủ yếu báo cáo kết quả của quý một đầu năm. Số liệu cơ bản Lục Lâm Diên đã nắm bắt được hết, anh có hơi mất tập trung. Thư ký Chiêu của anh trong vòng mười phút đã lén chỉnh lại cúc áo hai lần.
“Kết quả cụ thể tổng hợp lại chiều này gửi cho tôi. Tan họp.”
Vị giám đốc đang phát biểu toát mồ hôi lạnh, cứ nghĩ sắp có một trần phong ba bão táp ập xuống đầu mình. Tổng tài của họ đột nhiên dừng họp, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuồn sớm.
Đỗ Linh ra khỏi phòng với tâm trạng tiếc nuối, cứ tưởng sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tổng giám đốc thêm một lúc nữa.
Đỗ Linh có lẽ không biết họp quý chẳng khác nào địa ngục với mấy vị lãnh đạo cấp cao. Đừng nhìn vẻ ngoài ôn hòa lạnh nhạt của Lục tổng đánh lừa, tính khí của anh quả thật quả thật không tốt lắm. Nhẹ thì đuổi ra khỏi phòng họp, nặng hơn có thể sẽ bị anh giữ lại chất vấn đến hỏng người.
Trong phòng thoắt cái chỉ còn lại ba người. Lục Lâm Diên kéo cà vạt, lên tiếng: “Ra ngoài đóng cửa vào, không cho ai làm phiền.”
Trần Ân đứng cạnh anh, nhìn thoáng qua Chiêu Hạ ngồi phía đối diện, bất động thanh sắc bỏ qua nụ cười như có như trong trên khuôn mặt diễm lệ của cô, gật đầu đáp: “Tôi xin phép.”
Chiêu Hạ nghe tiếng chốt cửa vang lên liền bật cười, đi về phía Lục Lâm Diên đang cởi bỏ hai khuy áo ở cánh tay.
“Thư ký Trần giả vờ cũng có lệ thật.”
Lục Lâm Diên kéo Chiêu Hạ ngồi trên người mình. Tách hai chân cô sang hai bên quỳ trên ghế, bàn tay không thành thật của anh men theo mép váy ngắn bó sát vào trong. Hàm răng cắn cúc áo sơ mi bị bộ ngực của cô đẩy căng mà gần như bật ra ngoài: “Cậu ta chưa từng yêu đương.”
Nhìn rãnh ngực sâu hút bị hai bầu ngực cao vυ't của cô ép đến gắt gao, Lục Lâm Diên nhướng mày: “Không mặc?”
Cúc áo trên cùng của bộ đồ công sở vẫn đóng, nhưng hai cái trước ngực đã bị anh cắn đứt, lộ ra mảng thịt mềm trắng nõn. Áo sơ mi không chịu nổi kích cỡ to lớn của bộ ngực gần như muốn rách toạc ra ngoài.
Chiêu Hạ hơi kéo áo, xé hai miếng dán ngực vứt lên bàn, lộ ra núʍ ѵú đỏ hồng đã cứng rắn.
Hai khuỷu tay Chiêu Hạ chống lên vai Lục Lâm Diên, kéo cả khuôn mặt đẹp trai của anh chôn vào rãnh ngực của cô, khó chịu lên tiếng: “Gần đến kỳ, quá căng nên mới cởi ra.”
Lục Lâm Diên hít một hơi, liếʍ mυ'ŧ da thịt trắng mềm.
Chiếu Hạ ngả người về phía sau, lấy tay nâng một bên ngực đến trước môi Lục Lâm Diên, nũng nịu nói: “Trướng quá. Hút cho em.”
Khóe mắt anh càng đỏ hồng, kéo váy cô lên trên, xoa bóp da thịt kiều nộn trong lòng bàn tay. Nghe Chiêu Hạ nói vậy liền hé môi ngậm lấy nhũ hoa, ra sức hút vào.
Thế chất cô phát tao muốn mạng, mặc dù không mang thai nhưng khi chuẩn bị đến kỳ kinh nguyệt đều bắt đầu có sữa. Mới đầu mỗi khi quá căng cô tự đều bóp ra, nhưng lượng ra không nhiều. Lục Lâm Diên lại không muốn cô dùng máy vắt sữa. Cảm thấy quá lãng phí nên dần dần đều là anh phụ trách hút cho cô.
Trong phòng họp rộng lớn liên tiếp vang lên âm thanh bú ʍúŧ chậc chậc, xen kẽ tiếng rêи ɾỉ mập mờ.
Sữa của Chiêu Hạ có vị ngọt thanh, theo lực hút của anh phun ra rất nhiều. Lục Lâm Diên ăn không biết mệt. Cảm thấy một bên trống vắng, cô kéo bàn tay thon dài của anh luồn vào trong lớp áo mỏng manh để an ủi bầu ngực còn lại.
Hai ngón trỏ và ngón giữa của anh kẹp lấy núʍ ѵú kéo ra kéo vào. Bàn tay to lớn nắn bóp bộ ngực, thịt non theo các khe ngón tay tràn ra ngoài.
Hai điểm mẫn cảm trên ngực đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ truyền xuống thân dưới khiến hoa huyệt của cô chảy ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠, rơi xuống bàn tay đang đùa nghịch âm đế dưới thân cô của Lục Lâm Diên.
Cảm nhận một mảng dầm dề ở lòng bàn tay, anh bèn nhả núʍ ѵú ướt đẫm nước bọt ra, nhịn không được chửi một câu thô tục: “Tao hóa. Mới mυ'ŧ vυ' cho em, em vậy mà có thể cao trào.”
Lục Lâm Diên cũng không cảm thấy dễ chịu, nhìn da thịt non mềm vì phát tao mà trở nên ửng hổng của cô, hầu kết của anh lăn lộn lên xuống.
Côn ŧᏂịŧ cương cứng còn ở dưới háng chưa được phóng thích đang kêu gào khó chịu. Gần như gấp không chờ nổi anh nhanh chóng tháo thắt lưng rồi tiện tay vứt xuống đất.
Chiêu Hạ giúp anh kéo khóa quần xuống lôi gậy thịt xanh tím bên trong ra, côn ŧᏂịŧ hưng phấn ngẩng cao đầu. Ngón tay cô vừa chạm đến liền khiến miệng qυყ đầυ phun một lượng nhỏ nùng tinh.
Lục Lâm Diên thấp giọng thở dốc, thô bạo bế cô đặt lên bàn. Kéo hai cánh tay như ngó sen của Chiêu Hạ vòng qua cổ, nâng đôi chân thon dài của cô kẹp lấy kiện eo rắn chắc của mình.
Tao huyệt vốn đã dư thừa dâʍ ɖị©ɧ nên gây thịt dễ dàng một đường thẳng tuột đi vào. Côn ŧᏂịŧ đâm tới đâu đều được tầng tầng lớp lớp mị thịt gắt gao mυ'ŧ lấy.
Hai người đồng thời rên lên.
Côn ŧᏂịŧ vừa đi vào huyệt thịt non đã vận động thật nhanh. Cắm vào rồi lại rút ra, nhợt nhạt đâm chọc khiến Lục Lâm Diên si dại như kẻ nghiện được cắn thuốc.