Cưỡng Đoạt Dân Nữ

Chương 2: Ta chỉ muốn chơi chết em thôi (H)

– Ta chỉ muốn…

Hắn dừng lại, tiếng thì thầm khàn khàn đầy du͙© vọиɠ:

– Chơi chết em thôi.

Như bàng hoàng. Đến lúc này cô mới hiểu Tổng đốc Tấn xuất hiện ở khuê phòng mình giữa đêm hôm khuya khoắt chẳng phải vì khó kìm lòng hay nhung nhớ. Hắn đơn giản – chỉ muốn sỉ nhục cô. Hắn muốn trả thù việc nhà cô từ chối lời cầu hôn của hắn. Hắn muốn đem tự tôn của cô chà đạp dưới chân.

Mặt Như tái nhợt, thoáng chốc cảm thấy mọi nỗ lực phản kháng của mình và gia đình trước đây tựa như trò hề với những kẻ quyền quý, vừa đáng thương vừa đáng cười. Tựa như châu chấu đá xe, kẻ dám chọc giận cường quyền chỉ có một kết cục bị dẫm nát. Khoảnh khắc ấy, Như hoàn toàn tuyệt vọng. Cô gục đầu, dường như buông xuôi mọi thứ:

– Em xin… theo quan.

Tấn nhếch mép. Nhưng hắn không kiềm chế Như nữa mà ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường. Hắn nói:

– Cởϊ qυầи áo ra.

Như sửng sốt nhìn hắn. Khi đυ.ng phải ánh mắt chế nhạo và ác ý của hắn cô bất lực cúi đầu sụp mi. Có gì bất ngờ đâu. Mục đích của hắn chính là dẫm đạp giày xéo tự tôn của cô mà. Như nhắm mắt, tay chống người ngồi quỳ trên giường, từ từ tháo đai lưng.

Tấn nhìn từng lớp vải rời khỏi người Như giống như đang bóc dần từng lớp vỏ khỏi chiếc bánh trắng trẻo thơm ngọt, yết hầu hắn lên xuống ngày càng dồn dập. Nhưng hắn vẫn bất động. Thấy Như chần chừ chưa rút dây yếm, hắn bất ngờ kéo tay Như khiến cô ngã vào ngực mình.

– A… Đừng…

Tấn cười lạnh, giơ tay kéo tụt dây yếm của Như. Như cúi người vội vã ôm lấy ngực, nhưng bị hắn gằn giọng ra lệnh:

– Bỏ ra.

Như run rẩy như cành hoa trước gió, chẳng dám trái lời hắn mà bất lực buông tay. Thân thể mơn mởn của thiếu nữ mười sáu tuổi chưa từng lộ ra trước người khác giới, nay phải trần trụi phô bày cho người đàn ông trước mặt. Như cắn chặt môi đến trắng bệch, cố kìm nén nước mắt hổ thẹn. Nhưng Tấn chẳng hề thương tiếc, hắn nhìn chòng chọc vào bầu ngực trắng nõn của Như. Hai điểm giữa hồng hồng nhô lên càng run run trước ánh nhìn của hắn. Tấn chợt thấy miệng khô lưỡi khô, hắn tiếp tục ra lệnh:

– Dâng vυ' lên đây.

Như nhìn hắn thảng thốt, không tin nổi lời thô tục như thế có thể thốt ra từ một đại quan có học thức như hắn. Nhưng hắn chẳng đoái hoài. Thậm chí thấy Như chậm chạp không làm theo còn tỏ ra mất kiên nhẫn.

Vừa xấu hổ vừa nhục nhã, Như đã ướt nhòe hai mắt. Nhưng cô không dám phản kháng hắn. Thiếu nữ vừa mềm mại vừa yếu đuối từ bé đến lớn được cha mẹ che chở nào từng đối mặt kẻ uy quyền mà ác liệt như hắn. Bản năng sợ hãi khiến cô chỉ muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi hắn thật xa. Nhưng trước sự kìm kẹp và khí thế áp lực như hổ báo của hắn cô không còn cách nào khác ngoài vâng theo.